Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Nhìn thấy cách đó không xa có một người nông dân đang cắm cúi làm việc, Lưu Huyên nhẹ nhàng thở ra.

Tháng trước lúc cô tới nơi này, ở lại trong thôn hai ngày đều bình an vô sự, hơn nữa người dân trong thôn còn chuẩn bị không biết bao nhiêu là đồ ăn… Tuy rằng cũng có phần là do đưa tiền cho bọn họ.

Cô quay đầu nói:

"Đàn anh, chính là thôn này, người dân ở đây khá tốt."

Thời Thích nói: Thật sao?

Những lời này thực đột ngột, Lưu Huyên nghe như chết lặng, lúc muốn hỏi lại thì anh đã xoay người nói chuyện với đàn chị kia, cô căn bản không chen được vào câu chuyện của bọn họ.

Chỉ có ba người bọn họ tới đây, bạn cùng bàn của cô cũng không tới, còn có những người mặc áo đen đi theo vị đàn anh này.

Lưu Huyên không nói được đây là cảm giác gì, người khác quả thực không có nghĩa vụ giúp cô, có thể đến coi như đã là tốt lắm rồi, cô cũng không thể cưỡng cầu điều gì.

Hai người phía sau còn đang thì thầm nói chuyện.

Ninh Mông giẫm chân, nhỏ giọng nói: Có con sâu kìa.

Vừa nãy cảm giác như con sâu đã chui vào giày rồi, ngẫm lại liền thấy khó chịu, cô muốn cởi giày, nhưng hình tượng quá mức khó coi, không tốt lắm.

Thời Thích nói:

"Vậy cậu cởi giày ra đi."

Ninh Mông rối rắm một chút, dứt khoát dựa vào cháu trai cả rồi cởi giày, vừa cầm ngược giày lên, quả nhiên bên trong có con sâu rơi ra.

Cô nhăn mặt, thật là ghê quá đi, loại vớ cô mang chính là loại vớ cổ thuyền, vừa rồi cảm giác quá rõ ràng, bây giờ không biết làm sao mang giày vào nữa.

Hai chân mang vớ đứng trên mặt đất, ngón chân cuộn tròn lại, nhỏ nhắn khéo léo, mu bàn chân lộ ra trắng bóng, hoàn toàn tương phản với sự gồ ghề của núi non ở đây.

Thời Thích nhìn vài giây, dời tầm mắt, cầm lấy giày trong tay cô, ngồi xuống trước mặt cô: Leo lên đi.

"Thời Thích, cậu thật tốt bụng." Ninh Mông khen một câu.

Cô leo lên lưng cậu, vỗ bờ vai của cậu, cảm giác thật rắn chắc, thực sự khiến cô nhận ra rằng cậu đã không còn là cậu bé 7 tuổi ngày trước nữa rồi.

Cháu trai trưởng thành đã biết thương người rồi, cô cảm thấy có chút tự hào, đều là nhờ cô dạy dỗ tốt mà thôi, đâu còn giống như trong sách viết là một cậu bé u ám nữa.

Thời Thích không nói chuyện, nét mặt trở nên nhu hòa.

Lưu Huyên đứng ở một bên nhìn thấy toàn bộ, cắn cắn môi không nói gì, miễn cưỡng cười nói:

"Đàn anh, lần này thật là cảm ơn anh."

Thời Thích nhẹ nhàng gật đầu, bước thẳng qua cô đi về phía thôn.

Đến gần thôn liền có cảm giác có không khí con người, có mấy đứa bé đang nghịch bùn ở bên hông nhà, trên mặt chúng dính đầy bùn khô.

Lưu Huyên chậm rãi đi qua, cô ở đây hai ngày, cơ bản người ở nơi này đều quen cô, nhìn thấy ông chú mà cô đã từng ở nhờ nhà, nhanh chóng bước đến: Chú Lý!

Người đàn ông trung niên kia sửng sốt một chút, buông cái cuốc trong tay, nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó mới nói:

"Là cô bé tháng trước tới đây à, hôm nay lại tới chơi hả?"

Ánh mắt của ông ta cố định ở hai người mặc áo đen cao lớn ở phía sau Thời Thích, có chút lưỡng lự, ăn mặc tuy rằng bình thường, nhưng thật sự tạo cảm giác không tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!