Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Ninh Mông có tật giật mình, bị cháu trai bắt quả tang đúng là quá xấu hổ.

Vừa nãy cô còn cùng Khâu Khả Khả kêu lớn tiếng như vậy, nếu về sau bị cậu biết, chẳng phải là hủy hoại hình tượng nghiêm trọng rồi sao.

Ninh Mông sửa sang lại hình tượng một chút, hỏi:

"Thời Thích, sao cậu lại ở đây?"

Thời Thích nói:

"Nhìn cái là biết rồi."

Ninh Mông: …… Câu trả lời đúng là đau lòng thật.

Tiếng bước chân nhỏ từ phía sau dần dần truyền tới, hai nữ sinh từ nhà vệ sinh đi tới.

Sắc mặt Lưu Huyên vô cùng khó coi, chất vấn nói:

"Mấy chị nghe lén sao?"

Chuyện này cô không dám nói cho ai cả, giấu hết trong lòng, tối hôm nay do bị cô bạn cùng bàn ép quá mới nói ra, không nghĩ rằng thoáng cái đã bị nghe lén.

Cô bạn ngồi cùng bàn nhìn thấy là đàn chị khối 12, nghĩ đến chuyện lúc trước, có chút khó hiểu:

"Hai chị vì sao quan tâm chuyện của Lưu Huyên vậy?"

Khâu Khả Khả xoay người nói:

"Hai em lúc đầu đột nhiên nói to như vậy, ai mà chả tò mò bước lại đây nghe chứ."

Cô vốn dĩ có tính tò mò rất nặng, mà còn tối muộn như vậy chứ.

Ninh Mông kêu cô, giải thích nói:

"Bọn chị không phải cố ý. Lúc đầu hai người cãi nhau nên cho rằng đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì nghe được."

Lưu Huyên không nói gì.

Ngay từ đầu đúng là giọng nói của các cô khá lớn, bị chú ý tới cũng không lạ, chỉ có thể nói các cô quá sơ ý.

Ninh Mông cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

"Lưu Huyên, mấy lời mà em vừa nãy nói với bạn là sự thật sao?"

Trên khuôn mặt có mặt nạ, hơn nữa là còn sống, hoa văn có thể nhúc nhích… Sao nghe giống như mấy chuyện ma quái ngày xưa vậy.

Lưu Huyên nói:

"Chuyện này không liên quan gì đến mấy chị."

Ninh Mông ngửi thử, không ngửi ra được trên người cô ấy có mùi gì đó, ngược lại hỏi hệ thống:

"Trên người cô ta có tử khí sao?"

Hệ thống nói:

"Có mà, chính là khí đen mà cô thấy đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!