Chương 46: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Lớp 11-3, sau khi tan học có rất nhiều người đi ra ngoài trường mua đồ ăn.

"Lưu Huyên, hôm qua có phải cậu đã đắc tội với hai đàn chị khối 12 rồi không?" Cô bạn cùng bàn đột nhiên hỏi.

Lưu Huyên sửng sốt, trả lời:

"Không có, tớ đâu có quen biết ai ở khối 12 đâu."

Tuy rằng ở giữa khu vực khối 11 và 12 có hành lang chung, khu vực công cộng cũng giống nhau, nhưng cơ bản không có liên quan gì, người bên nào thì ở bên đấy.

Cô bạn cùng bàn khó hiểu nói:

"Vậy hôm qua với hôm nay sao lại có người đến hỏi thăm chuyện của cậu. Nói đến cái này, hôm qua cậu rốt cuộc làm sao vậy, cũng không nói với tớ, hại tớ bị chủ nhiệm lớp tìm."

Lưu Huyên vẻ mặt đau khổ xin lỗi: … Xin lỗi cậu.

Cô bạn cùng bàn có chút tức giận, nhưng cái cô ấy muốn lại không phải là câu xin lỗi:

"Chúng mình ngồi cùng bàn lâu như vậy rồi, vậy mà cậu không thèm kể cho tớ nghe chuyện của cậu. Tớ không muốn nghe cậu xin lỗi."

Cô ấy thích nhất là khi rảnh rỗi thì soi gương, cho nên luôn đem theo cái gương tròn nhỏ cầm tay, tối qua vào tiết cuối của tiết tự học buổi tối, không biết Lưu Huyên bị làm sao, đột nhiên nhìn gương rồi hét lên.

Sau đó gương bị tịch thu, còn phải viết bản kiểm điểm.

Cái này cũng thôi đi, chủ yếu là dáng vẻ lúc ấy của Lưu Huyên làm cho cô hoảng sợ, quá bất bình thường, giống như là thấy quỷ, nào có ai soi gương mà biến thành như vậy.

Trong gương lại không có người xấu xí nào.

Lưu Huyên vẫn cúi đầu, không trả lời.

Cô bạn cùng bàn thấy bộ dạng này của cô ấy, trong lòng bực bội vô cùng, xoay người không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, khiến cô quá tức giận mà.

Nghe được động tĩnh, Lưu Huyên không khỏi chạnh lòng.

Cô cũng muốn nói, nhưng mà chỉ có một mình cô nhìn thấy chuyện đó mà thôi, khác với mọi người, cô nói ra sẽ có người tin sao, nhất định không ai tin.

Hai ngày nay cô còn chạy tới chùa miếu cúng bái, nhưng không có tác dụng gì, giờ cô thực sự hận mấy người bạn lúc trước đã đưa cô ra ngoài chơi.

Bây giờ chỉ có bản thân là xuất hiện tình huống quỷ dị này, những người khác không ai gặp phải tình trạng này, căn bản nhìn không ra.

Cứ nhớ tới bộ dạng mình trong gương, là cô ấy lại thấy ớn lạnh cả người.

Sau nửa tháng từ ngày sự việc xảy ra, Ninh Mông mới lại nhìn thấy Lưu Huyên lần nữa.

Từ chỗ cô nhìn thấy, khí đen trên mặt cô ấy đã dày đến mức che khuất ngũ quan, nhìn không rõ mặt.

Khâu Khả Khả cau mày nói:

"Cậu ấy làm sao cứ uể oải không có tinh thần vậy? Nhìn bộ dạng thật đáng sợ, làm tớ không dám lại gần."

Trực giác nói với cô ấy, tốt nhất là đừng lại gần nữ sinh kia.

Ninh Mông cứng họng, nửa ngày chưa nói được gì.

Nữ sinh kia đã rửa tay xong, nhìn gương nửa ngày, cũng không giống lần trước hét to sợ hãi, không biết là quen rồi, hay là lần này không có nhìn thấy nữa.

Nhưng sau khi xoay người nhìn thấy hai người các cô, tâm trạng liền bất ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!