Editor: Muscat
Ngày hôm sau, sau khi tan học, Ninh Mông nhìn thấy thiếu niên gầy yếu trong đoàn múa rối bóng ở cổng trường.
Thiếu niên gầy yếu nhìn thấy cô ánh mắt sáng lên:
"Xin chào… Cảm ơn hai người."
Nghe cậu ấy nói, Ninh Mông quay đầu lại, mới biết là Thời Thích đang im lặng đứng phía sau cô.
Thời Thích cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Không phải cậu muốn biết nguyên nhân cụ thể hay sao, đi theo cậu ấy."
Ninh Mông nhỏ giọng hỏi:
"Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
Cô thật sự muốn biết mối quan hệ giữa những người múa rối bóng và những người kia, những người giấy đó vì sao có thể sống dậy? Vì sao có thể hút mất hồn phách của người khác?
Nhưng quan trọng là khi biết những chuyện này có còn an toàn hay không.
Cô cũng không ngốc, sẽ không vì làm những chuyện này mà tự đào hố chôn mình.
Thời Thích nhướng mày, khẽ lắc đầu.
Cậu thiếu niên vội lắc đầu nguầy nguậy:
"Tôi… Tôi sẽ không hại hai người, sẽ không đâu! Hai người đã cứu tôi và ông nội!"
Sau đó, ba người họ đến quán cà phê đối diện trường học, bên trong ít người, còn có phòng riêng, tương đối riêng tư.
Thiếu niên lần đầu đến những nơi như thế này, có chút dè dặt.
Một lúc sau, cậu ấy mới mở miệng, tiếng rất nhỏ:
"Xin chào… Tôi tên là Văn Sinh, người đó là ông nội của tôi."
Ninh Mông nghĩ đến ông lão kia, không phải người bình thường, có thể nhìn ra cô không giống như những người khác, nhưng đất nước rộng lớn như vậy, người có năng lực đặc biệt cũng là chuyện bình thường.
Cô suy nghĩ rồi hỏi:
"Tại sao hai người lại giúp mấy người kia làm rối bóng? Còn giúp bọn họ hại người?"
Vấn đề này cô đã muốn hỏi ngay hôm đó rồi.
Từ đoạn trò chuyện của mấy người kia, rõ ràng là hai ông cháu này bị người khác khống chế, sau đó phải theo mệnh lệnh của họ làm người giấy, còn đi hút hồn phách của người khác, sau đó kiểm soát và bắt họ phục tùng mệnh lệnh.
Cô cảm giác bọn họ không quen biết nhau, nhưng tại sao lại cùng phe với nhau, hơn nữa người có năng lực đặc biệt như vậy hẳn là không muốn cho ai biết, nhưng lại bị người ngoài biết được.
Văn Sinh nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch:
"Đều do tôi… Đều do tôi… Đều là lỗi của tôi đã hại ông nội."
Một lúc lâu sau, cậu ta mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Cậu và ông nội đến từ một thôn nhỏ, chỉ có mười mấy hộ gia đình sống sót sau thiên tai.
Trong thôn có rất nhiều rối bóng, hầu như nhà nào cũng có thể biểu diễn một hai đoạn, phong cảnh trong thôn cũng đẹp, thỉnh thoảng cũng có khách du lịch tới, nhưng ít người, nên vẫn rất nghèo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!