Editor: Muscat
Sau tiết tự học buổi tối, Khâu Khả Khả hỏi cô muốn tấm ảnh đó làm gì.
Ninh Mông nói dối cho qua, cô ấy cũng không để ý lắm.
Nếu có thể xác định được hồn của nữ sinh trong bức ảnh này ở trên người giấy, như vậy thì nữ sinh ở nhà ăn của trường chắc chắn cũng như vậy, nhưng không biết là đang ở trên người giấy nào mà thôi.
Cô vốn dĩ muốn đi xem thử lần nữa, nhưng ngẫm lại vẫn thôi.
Một là nhát gan, hai là không có phương pháp bảo vệ, có đi cũng vô dụng, thà không đi còn hơn, ở đây suy nghĩ cho thật kỹ.
Chẳng qua Ninh Mông biết được một chút chân tướng, thật sự nhịn không được, bắt đầu nhờ vả Khâu Khả Khả đi hỏi thăm những người ở hội trường.
Mọi tin tức của Khâu Khả Khả đa số là sự thật, chiều hôm sau đã cho cô đáp án rồi.
"Tớ có người bạn hôm nay đến hội trường nghe được bên trong giống như đang cãi nhau, cậu ấy tuy chưa có vào, nhưng lại nghe và thấy rất rõ ràng nội dung cãi nhau cùng những người ở bên trong."
Cãi nhau?
Ninh Mông nhíu mày: Cãi nhau vì cái gì?
Khâu Khả Khả ngẫm nghĩ, nói:
"Cậu ấy hình như là nói, đoàn múa rối bóng có hai người lớn đang mắng một thiếu niên nhỏ tuổi, là cái cậu nhìn như thức khuya nhiều quá ấy, còn sai khiến cậu ấy làm cái này cái kia.."
Đoàn múa rối bóng bắt đầu làm những chuyện đáng sợ như thế, bên trong vậy mà cũng có mâu thuẫn?
Cô ấy tiếp tục nói:
"Sau đó cậu ấy nhìn thấy ông lão đó đi ra, dẫn thiếu niên kia đi, những người khác tuy rằng hùng hùng hổ hổ, nhưng cũng không dám ngăn cản."
Khâu Khả Khả chỉ biết được có bao nhiêu thông tin đó thôi.
Ninh Mông lại rơi vào vòng suy tư quẩn quanh.
Chắc chắn là đoàn múa rối bóng đã làm ra loại chuyện này từ lâu, rốt cuộc là một người làm, hai người làm, hay là cả đoàn đều làm, đây vẫn còn là một câu hỏi.
Tại sao lại muốn lấy hồn đưa vào người giấy, chẳng lẽ là vì muốn làm cho người giấy di chuyển được sao?
Vấn đề này cô vẫn chưa nghĩ thông, bọn họ làm rối bóng muốn những thứ này để làm gì, cũng không phải là kiếm được tiền, ngược lại làm tổn hại âm đức.
Khâu Khả Khả nhìn thấy vẻ mặt suy tư của cô, mon men lại gần hỏi:
"Cậu hỏi cái này để làm gì vậy? Cậu cảm thấy hứng thú với bọn họ sao?"
Ninh Mông giải thích nói:
"Tớ cảm thấy bọn họ rất kỳ quái…"
Khâu Khả Khả nói:
"Kỳ quái? Nói đến cái này, tớ nhớ ra rồi, cậu ấy có nói một câu, chính là thiếu niên kia dường như vô cùng ghét những người khác, lúc bị mắng, bị đánh luôn mở miệng nói mấy người đó sẽ gặp báo ứng."
Cô ấy nhún vai buông tay:
"Thời đại này nào có báo ứng như cậu ấy nói, nhiều người xấu còn ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy, mà trong lòng đâu có cảm giác cắn rứt lương tâm gì đâu."
Đúng vậy… Ninh Mông trả lời cô ấy, rồi chìm vào suy tư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!