Chương 32: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Ninh Mông thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng như vậy.

Cô so sánh cậu ấy với Thời Thích nửa ngày trời, tưởng tượng đủ loại dáng vẻ khi Thời Thích lớn lên, kết quả mới biết được hai người này là cùng một người…

Thời Thích thấy bộ dạng bất ngờ của cô, tâm trạng đột nhiên cảm thấy tốt hơn, chớp mắt, hỏi: Cậu làm sao vậy?

Giọng nói của cậu ấy rất êm tai, Ninh Mông hoàn hồn.

Cô đứng thẳng người lên, ho nhẹ, lớn giọng nói:

"Không có việc gì. Chỉ là bạn cùng bàn với tôi đẹp trai quá mà thôi…"

Nhưng thực tế cô đang gọi hệ thống:

"Chuyện này là như thế nào? Nhà cậu ấy tiền đếm hoài không hết, tại sao lại tới trường công này học vậy?"

Nhớ rõ trước kia lúc cậu ấy học tiểu học là ở trường tư, trong đó còn phân ra đủ loại lớp, ví dụ như lớp học thư pháp và còn nhiều lớp khác nữa.

Sau đó về nhà đi vẽ bùa.

Hiện tại cậu ấy nên cả ngày ở nhà cùng Thời Thiện Cẩn học tập bắt yêu ma quỷ quái chứ, sao bây giờ lại giống như mấy đứa trẻ bình thường, rõ ràng trong tiểu thuyết nói cậu ấy rất hướng nội và trầm tĩnh mà.

Hệ thống nói:

"Cậu ấy cứ như vậy mà đi học thôi. Cô coi như tiểu thiếu gia nhà người ta rảnh rỗi muốn trải nghiệm cuộc sống người thường là được rồi."

Ninh Mông: …… Cách giải thích này thật đúng là không chê vào đâu được.

Cô yên lặng làm bộ như không có việc gì, lấy sách trong cặp ra đặt lên bàn, mắt nhìn thẳng, ngồi thẳng lưng.

Dù sao Thời Thích cũng không nhìn ra cô là ai, cho nên cứ mặc kệ cậu ấy thôi.

Nhưng ngược lại cô có thể lấy danh nghĩa là bạn cùng bàn, lén quan sát xem cậu ấy có yêu sớm hay không, sau đó sẽ dùng gậy đánh uyên ương.

Cô tuy rằng đã rời khỏi cơ thể của bà cụ, nhưng bây giờ vẫn còn cảm giác như lúc đang làm bà cụ đó, cậu nhóc cũng coi như được cô chăm sóc mấy tháng ròng rã mà.

Nếu mà lớn lên lệch lạc thì thật là không tốt chút nào.

Hệ thống đã chứng thực cậu ấy chính là Thời Thích sau khi lớn lên, Ninh Mông vẫn không khỏi cảm thấy mười năm qua thay đổi cũng thật lớn.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Thời Thích liền từ cậu nhóc còn chưa cao bằng cô mà bây giờ đã trưởng thành trở thành cậu thiếu niên cao hơn cô một cái đầu.

Hơn nữa trước kia còn ngoan ngoãn mà gọi bà nội, hiện tại không thể nghe được nữa rồi.

Trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót.

Cô nhìn quá nhập tâm, Thời Thích đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, thật lâu sau, lên tiếng hỏi:

"Tại sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm thế nhỉ?"

Gọi… Hai chữ còn lại còn đang mắc cổ họng, Ninh Mông phản ứng lại, thiếu chút nữa nói lắp:

"Muốn làm quen một chút… Làm quen một chút…"

Thiếu chút nữa là nói ra hai chữ bà nội rồi, nếu mà nói ra thật thì xong đời luôn.

Cậu nhóc này không còn đáng yêu một chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!