Translator: Sangria.
Đối với loại mê trận bình thường này, Thời Thiện Cẩn rất dễ dàng phá bỏ được.
Lý Tuệ chỉ cảm thấy bản thân vòng tới vòng lui sau lưng ông, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, cô quay đầu nhìn, đã không thấy được cảnh vật bên ngoài.
Ngọn núi này cô chưa từng đến, chỉ từng xông vào nó khi còn bé.
Lúc đó cô còn nhỏ, cái gì cũng dám làm, cùng đám con trai trong thôn và anh trai chạy vào bên trong, nhưng cuối cùng bọn họ cũng bị người lớn kéo ra ngoài.
Về sau chẳng biết bắt đầu từ khi nào, người lớn không cho bọn họ vào đây chơi nữa.
Cho nên Lý Tuệ biết rất ít về ngọn núi này.
Đôi mắt Thời Thích cố định trên sợi dây đỏ kia.
Vừa nãy sợi dây đỏ này giống như là biến mất, đợi sau khi bác cả dừng lại mới bất chợt xuất hiện, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Đến nơi này, sợi dây đỏ ngày càng dày, màu cũng càng thêm sáng.
Cậu nói hết từng thay đổi cho Thời Thiện Cẩn nghe, không để sót bất kỳ điểm nào.
Thời Thiện Cẩn không nhìn ra sợi dây đỏ kia, nhưng có thể cảm giác được chung quanh có thứ gì đang hiện diện, chỉ là ông không thể nhìn cũng không thể chạm vào được.
Dựa theo mô tả của Thời Thích, ông lại cảm thấy sợi dây đỏ này là chấp niệm khi xưa của nhà gái lưu lại, hoặc có thể là sinh khí.
Ông điều tra qua tin tức bỏ mạng của nhà gái, vết siết trên cổ rất rõ, trừ nó ra dường như cũng không có bất cứ miệng vết thương khác, cảnh sát cũng không bắt được hung thủ.
Không chỉ ở cổ có, mà ở cổ tay cũng có.
Trên mạng có người chứng kiến được, do lúc quay về nhà máy tìm đồ phát hiện ra, lúc phát hiện thì thi thể nhà gái đang bị treo trên lan can.
Chỉ một vết siết cũng đủ để giải thích.
Không chạm đất, không đổ máu, chắc hẳn kẻ kia cảm thấy thi thể còn hữu dụng, nhưng hắn ta không ngờ rằng lại có người gọi cảnh sát mang thi thể bỏ đi.
Ngày sinh và bát tự của nhà gái ông đều đã tra qua.
Tuy không phải thuần âm, nhưng cũng là âm nữ tốt nhất, bát tự cô rất phù hợp với yêu cầu một số người.
Thời Thiện Cẩn chợt nhớ tới cái gì, hỏi:
"Nhà gái mất bao nhiêu ngày rồi?"
"Tính đến hôm nay, chắc đã 49 ngày rồi." Lý Tuệ tính toán một chút, khẳng định nói.
Cuối tháng trước đó nữa khi tìm đám cưới ma, lúc ấy cũng đã mất 13 ngày, sau đó là tháng trước vẫn chưa gặp được người nhà họ Thời, bây giờ tính lại, đã là 49 ngày.
Thời Thiện Cẩn hướng mắt về nơi nào đó trên ngọn núi.
Cúng thất tuần 49 ngày… là ngày hoàn hồn.
Đối phương là muốn luyện hồn hay là muốn làm cái gì?
Luyện hồn thì xem như đơn giản, nếu là mặt khác, muốn nhân cơ hội này gọi hồn, thậm chí là làm cho sống lại, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Thời Thiện Cẩn mơ hồ cảm thấy là vế sau.
Chiêu hồn và làm cho sống lại đều cần những thứ khác, chỉ một âm nữ không đủ, thậm chí theo như ghi chép trước kia, cần có nhiều nhất có trăm âm nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!