Translator: Sangria.
Ninh Mông kinh ngạc nói với hệ thống:
"Xa cách 5 ngày trời cuối cùng ta cũng nghe được tiếng gọi lâu ngày không nghe thấy này, haizz…."
Làm một bà lão cô đơn thật sự rất đáng sợ.
Hệ thống nói:
"Chúc mừng, chúc mừng, cô cuối cùng cũng thành công."
Ninh Mông ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mấy cuốn sách mà mình đặt trong phòng cậu phát huy tác dụng rồi? Đừng bảo Thời Thích thật sự thầm mến cô bé nào đó nha?
Cô trước đây vẫn thường nghe bạn học nói, cháu trai mới mấy tuổi của cậu ấy ở trường đã có bạn gái rồi, mà không chỉ có một.
Thời Thích chắc sẽ không giống thằng nhóc đó chứ?
Chỉ mới một lúc mà tâm hồn Ninh Mông đã treo ngược cành cây.
Thời Thích nói xong liền vội vàng ngậm miệng lại, cậu ngượng ngùng lén nhìn phản ứng của cô.
Vì cách khá gần nên gương mặt mà trước đó cậu nhìn không rõ đã lộ ra một chút ngũ quan, chỉ là cậu vẫn như cũ không biết được dáng vẻ của cô ra sao, nhưng lại có thể thấy được cô đang cười.
Chẳng lẽ con dã quỷ này thích làm bà nội?
Thời Thích không hiểu được suy nghĩ của cô, rõ ràng trẻ tuổi như vậy mà, tại sao lại muốn nhập vào thân người một bà lão chứ? Còn suốt ngày gọi cậu cháu trai cả…
Cậu cảm thấy vô cùng kỳ cục.
Ninh Mông bóp mặt cậu một lúc lâu mới dừng tay lại, giả vờ đáng thương nói:
"Haizzz, bà nội của con mấy ngày nay cơm nuốt không trôi, vì có người chẳng thèm để ý đến nội."
Cô liếc xéo cậu.
Thời Thích: …
Cậu rõ ràng thấy mấy hôm trước bà nội ăn hạt dưa mà, Lập Xuân còn phải ra ngoài mua thêm tận mấy lần, mỗi lần đều đem về một bao to ơi là to.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến, cô khóc…
Thời Thích cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, con dã quỷ này hình như là con quỷ tốt, không hại người, có lẽ nó chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống thôi?
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên sáng tỏ, chỉ cần nó là một con quỷ tốt, vậy thì cậu còn sợ cái gì?
Cậu đột nhiên thanh thuý nói:
"Nội ơi, con sai rồi."
Ninh Mông vốn đang than ngắn thở dài, nghe thấy tiếng gọi nội này của cậu, vừa ngước mắt ngó sang, đã thấy bộ dạng đáng thương của cậu nhóc, lập tức vươn tay sang xoa xoa đầu cậu.
Tóc của nhóc con quả nhiên mềm hơn, sờ thích hơn Tiểu Hoàng nhiều.
Cô cười híp mắt nghĩ, mắt híp thành một sợi chỉ.
Tuy nhiên vào trong mắt Thời Thích lại là một cảnh tượng khác.
Thời Thiện Cẩn thấy hai người đã hoà hợp trở lại bèn quay về dinh thự, còn về Lý Tuệ thì đã theo Lập Xuân về phòng nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!