Translator: Sangria.
Ánh mắt Thời Thiện Cẩn dừng trên người Thời Thích.
Thời Thích đã đi đến bên cạnh Ninh Mông, khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ hồng đứng bên cạnh cô, được cô phủi quần áo cho.
Thằng bé con của chú ba này, dường như thật sự không tầm thường.
Ninh Mông giơ tay phủi đi bụi bặm trên người Thời Thích, cô nín cười hỏi:
"Vừa rồi ngã có đau không cháu? Lần sau đi đứng cẩn thận hơn chút nhé."
Thời Thích lắc đầu, liếc về phía bên kia, cậu tò mò nói:
"Bà nội…… Cháu mới va phải cái gì thế…"
Cháu va phải quỷ đó. Ninh Mông nghĩ thầm.
Chỉ là ngoài miệng cô vẫn nói:
"Chao ôi bên kia có thứ gì đấy, con nhìn không thấy đâu, ngoan ngoãn đứng một chỗ với nội, đừng qua đó nữa."
Cô không nói rõ ràng, Thời Thích cũng không nghe hiểu ý cô, nhưng cậu cũng mơ hồ đoán được.
Hình như thứ cậu đụng phải là quỷ.
Thời Thích không khỏi nghĩ đến lúc trước khi chưa đến nhà họ Thời, cuộc sống của cậu và ba xảy ra không ít chuyện kỳ quái.
Trước đây không lâu, lúc ba qua đời, cậu có một chú ở cạnh giúp đỡ việc ma chay, buổi tối cậu còn phải trông coi linh đường cả đêm.
Chỗ cậu ở cơ bản đến tối sẽ chẳng ai ra ngoài, bởi vì bên ngoài rất loạn, trong lòng mọi người đều biết rõ điều đó, đặc biệt là mấy đứa nhỏ, căn bản sẽ không dám ló đầu ra.
Tối đó gác đêm, Thời Thích đang mơ mơ màng màng ngủ gật thì bên ngoài có một tiếng nói gọi cậu.
Căn nhà này của cậu rất nhỏ cũng cũ nát lắm rồi, nghe được cả tiếng gió, không có điện để dùng, trong nhà cũng chỉ có thể châm nến, ngọn nến cũng lay lắt mờ ảo, nhìn có chút mông lung.
Giọng nói kia gọi cậu một cách đứt quãng.
Lúc ấy cậu không cảm thấy có gì, mang nến ra ngoài, cũng đáp lời người nọ.
Nhưng cậu lên tiếng rồi thì người gọi cậu cũng không trả lời, vẫn cứ lặp lại gọi cậu, cũng chẳng biết đang gọi gì, đến giọng nói cậu cũng không nghe ra được là ai.
Mảnh vải trắng nơi linh đường bay phất pha phất phơ, có hơi dọa người.
Đến khi cậu ra cửa vẫn có tiếng gọi cậu, nhưng cậu nhìn không thấy có người nào ở phía trước, cửa tối đen như mực, chẳng có gì cả.
Mà tiếng gọi hết lần này đến lần khác dây dưa chẳng dứt.
Dù cho cậu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện đi chăng nữa, cũng nhận thấy được điều bất thường, âm thanh theo làn gió thổi lọt vào tai cậu, vang vọng quanh quẩn.
Thời… Thích…
Thời Thích nuốt nước bọt, siết chặt cây nến chạy luôn về nhà.
Ai ngờ đúng lúc này, chân cậu đột nhiên bị thứ gì túm chặt, ngay lập tức đứng không vững mà té ngã trên đất, ngọn nến cũng lăn qua một bên, vụt tắt.
Tức khắc trước mắt tối om tối mù, chỉ còn lại tiếng rít gào quỷ dị.
Trong mông lung Thời Thích dường như nghe được tiếng thét đau đớn, cậu khẽ cử động, thứ trên chân đã không thấy nữa, cậu lập tức lui về phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!