Editor: Thanh Việt
Ninh Mông chưa từng gặp Thời Thiện Ngôn.
Trong sách cũng chỉ đề cập một lần đến chuyện y chết non mà thôi, còn có đôi khi là ký ức của lão phu nhân, rõ ràng biết Thời Thiện Cẩn là con trai cả, bà Thời mang thai Thời Thiện Ngôn khi ông mới một tuổi, sau đó Thời Thiện Ngôn sinh chưa tới hai tháng đã chết yểu.
Cuối cùng ngay cả gia phả cũng không được vào, cho nên sau này sinh thêm Thời Thiện Thận và Thời Thiện Hành lên trước một vị.
Hệ thống giải thích: "Theo lý mà nói, đứa trẻ chết non không thể tổ chức ma chay, cũng không thể tảo mộ cho y, giống như hoả táng vậy, đều không nhận trẻ con chết non.
Tro cốt của Thời Thiện Ngôn bây giờ đang ở trong cái hộp kia, tất nhiên là có người tự thiêu, lại còn lập cho y một tấm bia, sau đó mới gửi lại cho cô.
Ninh Mông không nghĩ ra, người gửi hũ tro cốt này cho cô vì sao không xuất hiện, mà lại mượn Lập Xuân, hôm sau còn dùng phương thức chuyển phát nhanh, cũng không sợ làm sai ở đâu.
"Có đôi khi, trẻ con mới sinh có tác dụng rất lớn."
Hệ thống uyển chuyển mở miệng:
"Sinh thần bát tự của Thời Thiện Ngôn, còn có thể chất, chỉ kém hơn cô một chút."
Dù sao cũng là bé trai, về diện tính âm đương nhiên cũng không bằng con gái.
Ninh Mông như là chỗ bít tắc đột ngột được tháo gỡ, hiểu ra điều gì đó.
Nói cách khác lúc trước có người phát hiện Thời Thiện Ngôn mới sinh có chút thích hợp, vì thế tìm cách đưa y đi, còn biến thành hiện tượng chết non, nhưng nhiều năm về sau, bây giờ tro cốt này lại được gửi tới chỗ cô.
Người gửi tro cốt của đứa trẻ nhất định là biết người phía sau màn, bằng không sao có thể lấy được hũ tro từ chỗ hắn ta.
Bây giờ Ninh Mông cảm thấy tất cả như một câu đố, giống như trò chơi ghép hình, từng miếng dẫn tới gần chân tướng, cho đến cuối cùng lắp ghép lại, sẽ ra được đáp án cuối cùng.
Cô nhấp môi, cuối cùng vẫn nhìn người phụ nữ đối diện, lựa chọn cách hỏi hệ thống:
"Hiện tại Thời Thích đang ở đâu?"
Lần này hệ thống không chần chừ,
"Ở lầu hai, cái phòng trước kia cậu ta ở."
Phòng kia nói nghe thì có vẻ ổn, nhưng so với Thời Thông Thời Tuệ năm đó, thực sự là không đáng nhắc tới, sự chênh lệch có hơi lớn.
Lúc Ninh Mông đẩy cửa đi vào, cho rằng mình sẽ nghe được một chút tiếng động, kết quả lại là bên trong tĩnh lặng muốn chết, căn bản là không có tiếng gì.
Cô xoay người đóng cửa, phát hiện người phụ nữ tóc vàng cũng theo qua đây.
Ở cự ly gần, Ninh Mông thật sự lại một lần nữa kinh ngạc cảm thán với dung mạo của bà ta, không thấy được chút nếp nhăn nào, giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi, tinh tế rạng rỡ.
Suy nghĩ xong, cô vẫn để bà ta đi vào.
Phòng rất lớn, Ninh Mông trực tiếp đi vào bên trong, sững sờ tại chỗ.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thời Thích như thế.
Thời Thích nằm trên giường, nhắm chặt mắt, mặt mày cực kì khó coi, trên mặt bình thường tinh xảo lại không hề có chút máu nào, giống như búp bên sứ, vừa thấy hẳn là bị thương hay như thế nào đó.
Cô không biết một ngày buổi tối kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là nguyên nhân do bàn tay tội ác phía sau màn, không cần nghĩ cũng biết.
Ninh Mông ngẩn người một hồi, duỗi tay qua, mới sờ vào da anh, tay đã bị cháy đến đau, cô xi một tiếng thu tay về.
Người phụ nữ phía sau nhẹ nhàng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!