Chương 9: KHÔNG ĐƯỢC CHẠY ĐẤY!

Đương nhiên Tô Khả Tây biết bàn tay này là của ai.

Cả năm nay, cô đã nắm không biết bao nhiêu lần.

Tô Khả Tây xoay đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Lục Vũ, anh cầm lấy phi tiêu rồi ném bể một trái bóng bên kia.

Cô vui vẻ nói:

"Cậu muốn giúp tớ sao?"

Lục Vũ xoay đầu liếc cô một cái, Ừ hừ.

Tuy rằng giọng tương đối nhỏ, nhưng Tô Khả Tây vẫn nghe thấy, cô cười hì hì đặt ống tiêu để trước mặt anh,

"Lão đại, tớ chính là tiểu đệ của cậu."

Lục Vũ nhướng lông mày rồi liếm môi.

Mọi thứ tiếp theo tương đối kích thích. Một cái lại một cái, vô cùng chuẩn xác.

Mấy người bu xem bị cô ném không trúng đuổi đi giờ lại quay trở lại xem, mở to mắt nhìn Lục Vũ ném bể trái bóng.

Mãi cho đến tiêu thứ mười ba, mấy đứa trẻ xem náo nhiệt đều không nhịn được mà vỗ tay, hô: Đại ca ca, cố lên.

Đại ca ca, cố lên.

Tô Khả Tây mím môi cười, đứng bên cạnh anh nhỏ giọng hô,

"A, anh trai nhỏ cố lên."

Tay Lục Vũ khựng lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng ném tiêu tiếp.

Phi tiêu bay thẳng về phía đối diện rồi tiếp tục làm bể một trái bóng nữa.

"Xem ra cậu sắp xong đời rồi ha ha ha." Lâm Viễn Sinh chờ không nổi mà cười nhạo Tần Thăng, Anh Vũ vô địch.

Tần Thăng rướn cổ, Ai.

Anh chủ động ra mặt rồi, vậy đợi lát nữa có phải đến lượt cậu ta gặp nạn hay không.

Phi tiêu thứ mười bốn vẫn trúng đích như cũ.

Lục Vũ nghiêng mặt không nói gì nhưng nhướng mày nhìn Tô Khả Tây.

Tô Khả Tây vỗ tay cổ vũ,

"Lợi hại lợi hại, siêu cấp lợi hại! Còn một cái cuối cùng, nếu trúng có thể lấy món quà lớn nhất đấy."

Lục Vũ nói:

"Lời này của cậu đúng là trái lương tâm."

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ nói thật đấy!" Tô Khả Tây vội vàng nói:

"Nhưng mà…. nếu cậu không trúng cũng không sao…."

Cô còn chưa nói xong thì Lục Vũ đã duỗi tay lấy một phi tiêu. Có điều không nghĩ tới là anh lại chạm trúng bàn tay khác, hai người bèn khựng lại.

Tần Thăng đang xem vui vẻ thì lại nhìn thấy bàn tay kia, vì thế cậu ta ngẩng đầu mắng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!