"Giáo sư điểm danh, tớ đã điểm danh dùm cậu rồi, không bị phát hiện." Lý Tĩnh nhắn tin qua,
"Nhưng mà cậu cũng thật là, chỉ hơn 1 tháng không gặp mà còn muốn phải đi qua nữa."
Tô Khả Tây mở tin nhắn, gửi cái emoji moah moah.
Cô suy nghĩ rồi trả lời:
"Một ngày không gặp như cách ba thu, còn nữa, lỡ như bên kia cậu ấy có tiểu yêu tinh nào thì sao?"
Lý Tĩnh gửi tới một hình động xem thường.
Thật ra Tô Khả Tây đã xin nghỉ, nhưng giáo sư này tương đối phiền toái, cho nên cô nhờ người điểm danh hộ, nếu không được thì đưa giấy xin phép lại.
Tốc độ của tàu tốc hành rất nhanh, từng mảnh đồng ruộng xanh biếc gộp lại thành một phong cảnh xinh đẹp.
Cô ngồi dựa cửa sổ.
Lần này Tô Khả Tây là muốn đi phương Bắc, bởi vì Lục Vũ cùng đoàn đội trường học qua bên kia đã hơn 1 tháng còn chưa trở về.
Lúc đầu anh định là nửa tháng, nhưg không biết vì sao mà lùi ngày lâu như vậy.
Lộ trình 1600km, bởi vì ngày mai là Tết Nguyên Đán nên không mua vé máy bay được nên cô chỉ đành mua vé tàu tốc hành.
Nhưng cô cũng không hối hận.
Chỉ tốn thời gian một buổi trưa mà thôi, ngủ một giấc là hết nửa chặng đường rồi.
Hơn nữa Tô Khả Tây cũng chưa nói Lục Vũ là cô qua, trước hai ngày lấy được tin tức từ anh rằng bọn họ còn phải 1 tuần nữa mới về.
Tô Khả Tây vỗ mặt, sau đó nhắm mắt ngủ.
Không biết qua bao lâu thì cô bị người khác đẩy tỉnh, Tô Khả Tây bừng tỉnh rồi nhìn về phía người bên cạnh.
Nam sinh kia có hơi xấu hổ, cậu ta chỉ chiếc vé xe cô đặt trên bàn nhỏ,
"Tôi vừa nghe phát loa thông báo điểm đến của cô sắp tới rồi, sợ cô ngủ quên."
Trong lòng Tô Khả Tây ấm áp, Cảm ơn.
"Không cần khách sáo. Cô nhớ lấy đủ đồ đạc." Nam sinh sờ đầu, đỏ mặt nói.
Vừa dứt lời thì cô đứng lên.
Tô Khả Tây mang 1 ba lô, chỉ có 2 bộ quần áo, cũng không nặng, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi ga rồi đi thẳng một dường đến khách sạn.
Hiện tại đã hơn 8 giờ, lúc này chắc chắn anh đã ở khách sạn, bởi vì hai ngày này hai người thường vào thời gian này mà gọi video.
Lúc trước Lục Vũ đến phương Bắc, cũng không biết thế nào mà còn phát định vị cho cô, hiện tại vừa hay có thể dùng tới.
Ngay lúc đó thì có thanh âm mời gọi video trên WeChat hiện lên.
Tô Khả Tây suýt chút nữa bị doạ rớt cả tim, cô nhanh tay từ chối, sau đó trả lời,
"Bây giờ em đang ở thư viện với bạn cùng phòng, không nghe điện thoại được."
Vì để anh tin tưởng, cô chỉ nhắn tin chứ không gửi tin nhắn thoại.
Cô cầm điện thoại, siết chặt áo lông vũ lại, rồitrực tiếp ngồi taxi trước nhà ga đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!