Chương 5: TỐI NAY CẬU NHẤT ĐỊNH BỊ XỬ

Tần Thăng trái lo phải nghĩ nhưng cũng không nghĩ được tiểu yêu tinh kia rốt cuộc là ai.

Lục Vũ có tiếng không thích nữ sinh thì làm sao có người có thể nói chuyện hơn năm câu vớ cậu ta được, ngoại trừ người lớn.

Lâm Viễn Sinh trực tiếp mở miệng:

"Chắc cậu choáng váng rồi. Nếu có thể mách lẻo thành công thì cậu phải gọi là chị dâu mới đúng."

Vừa dứt lời thì phía sau có một giọng nói lanh lảnh vang lên: Ai là chị dâu cơ?

Tần Thăng không cần quay đầu cũng biết là Trang Nguyệt tới.

Trang Nguyệt là nữ thần Tam Trung của không ít người, ôn nhu hào phóng, gương mặt nhã nhặn lịch sự thanh nhã, nói chuyện thì nhẹ nhàng thanh thoát, rất hiếm khi tức giận, có thể nói tính tình cực kỳ tốt. Chẳng qua không cùng lớp với bọn họ.

Cậu ta đoán không sai, Trang Nguyệt cùng một nữ sinh đã đi tới.

"Vừa rồi… Các cậu đang nói chính là Lục Vũ có bạn gái sao?" Trang Nguyệt hỏi, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười dịu dàng.

Tần Thăng đang muốn nói chuyện thì bị Lâm Viễn Sinh ở phía sau chọc một cái.

Cậu nghe nhầm rồi. Lâm Viễn Sinh mặt không biến sắc, nói qua loa,

"Chúng tớ đang nói về quả táo (*)."

(*) Pinyin của quả táo là zǎo, còn chị dâu là sǎoPhải không? Chắc là vậy.

"Ánh mắt Trang Nguyệt hơi loé, gật đầu nói,"Sắp tới tiết tự học buổi tối rồi, đêm nay chắc sẽ có giám thị kiểm tra đó, các cậu nhanh vào đi.

"Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng mà dặn dò. Nói xong vài câu thì xoay người vào trong trường học, dáng người thanh thoát. Nữ sinh bên cạnh cô ta lẩm bẩm:"Tớ rõ ràng nghe bọn họ nói là chị dâu mà, đúng là gạt người…

"Giọng nói của Trang Nguyệt càng lúc càng xa truyền tới,"Không có đâu, chắc cậu nghe nhầm… Bọn họ sẽ không vậy đâu…

"Lâm Viễn Sinh thu hồi tầm mắt, tức giận nói,"Cậu có phải ngốc không, cậu ta mơ ước với Vũ Ca đã lâu, chỉ thiếu nói thẳng mặt nữa thôi mà cậu còn không rõ sao.

"Tần Thăng lẩm bẩm nói:"Tớ đúng là không biết… May mắn tớ chưa nói gì."

Nếu có chuyện gì, thế nào cũng bị đập một trận.

Gia Thuỷ Tư Lập cứ hai tuần được nghỉ một lần.

Sau khi về trường, Tô Khả Tây mỗi ngày đều phải đối mặt với sách vở, chịu đựng hai tuần thì cuối cùng cũng được nghỉ.

Lúc nào cô cũng về nhà cùng Đường Nhân, nhưng hôm nay suy nghĩ mãi, do dự một lát rồi lại từ chối.

Đường Nhân nhìn cô, cũng đoán được cô muốn làm gì.

"Chú ý an toàn, có gì gọi cho tớ."

Tô Khả Tây bị nhìn trúng tim đen nên mặt đỏ bừng: Được.

Đường Nhân nhìn bộ dáng cô vợ nhỏ đáng thương của cô thì buồn cười, véo mặt cô nói: Còn không nhanh đi đi, sắp tan trường rồi kìa.Làm gì, không biết xấu hổ.

"Tô Khả Tây chụp bàn tay cô,"Mặt tớ đều bị cậu véo đến xệ rồi, nhìn xem hai cục thịt này.Đường Nhân nói:Cậu là trẻ con phúng phính, đừng đổ lỗi lên người tớ.Cậu đi, cậu đi đi đi, rời tầm mắt tớ nhanh." Tô Khả Tây khó thở.

Hai người cãi nhau ầm ĩ ra khỏi cổng trường, bên ngoài đều có người lớn đến đón con, xe tư nhân xếp thành hàng dài trước cổng trường, liếc mắt nhìn cũng không nhìn thấy cuối.

Tài xế thả Tô Khả Tây ở cổng trường Tam Trung.

Vừa xuống xe, hơi nóng phả thẳng vào mặt, cho dù mặt trời lặn đã lâu nhưng không khí vẫn oi bức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!