Chương 37: RỤT RÈ CHÚT

Anh nghiến răng nói to câu này.

Tô Khả Tây ở trên cao không trung, cười đến mức thở hổn hển.

Cô cầm tay anh, kêu lên:

"Đúng đúng, tớ cũng sợ quá, cậu mau nắm tay tớ đi, tớ sợ tớ ngã xuống."

Chắc là bị hai người bọn họ chọc tức.

Nên hai nam sinh ngồi ở hàng phía trước kêu lên,

"Hàng sau này, ngồi tàu lượn siêu tốc cũng không cần ân ái vậy đâu——-"

Chữ ái cuối cùng kia bởi vì thình lình giảm độ cao mà run cao lên vài âm, vang vọng giữa không trung.

Người nghe phía dưới đều cười vang.

Tàu lượn siêu tốc chậm rãi dừng lại.

Tô Khả Tây dừng chốc lát, nhìn về Lục Vũ bên cạnh,

"Sao cậu không đứng lên?"

Một lúc sau, Lục Vũ mới trả lời, Ồ.

Tô Khả Tây nhảy xuống, vỗ vào gương mặt hơi tái nhợt của anh,

"Cậu sợ đến choáng váng rồi à? Cười một cái cho tớ xem nào. Số mấy đây?"

Cô giơ ngón tay ra trước mặt anh.

Lục Vũ trợn trắng mắt,

"Cậu mới sợ đến choáng váng đó."

Tô Khả Tây cười hì hì nói,

"Cậu không bị doạ đến ngốc à, vậy mau xuống thôi."

Hai nam sinh phía trước đã đi xuống, lúc từ cầu thang đi ra ngoài, còn quay lại trừng bọn họ một cái.

Trong lòng Tô Khả Tây biết là Lục Vũ sợ độ cao.

Chuyện này cô không biết, trước kia hai người ít ra ngoài chơi, thời gian gặp mặt đa số là ở trong trường.

Kỳ thật nói nhiều cũng không nhiều lắm, nhưng so với hiện tại thì đã rất nhiều, ít nhất có thể mỗi ngày gặp mặt, ít nhất cứ khoảng vài phút có tiết thể dục là gặp được.

Cô cũng không rõ lắm chuyện anh sợ độ cao.

Chỉ là cô thấy Lục Vũ không có phản ứng lớn lắm làm cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Tô Khả Tây có hơi áy náy,

"Không chơi, chúng ta đi ăn cơm đi, nghe Tần Thăng nói chiều nay trường các cậu có trận đấu bóng rổ, ăn xong rồi qua đó dạo đi."

Lục Vũ nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Đợi một lát, anh mới phản ứng và gật đầu, Ừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!