Chương 34: CẬU CÓ THỂ KHÔNG ĐI

Vóc dáng của Tô Khả Tây nhỏ, cuộn tròn vào cũng có hơi lớn.

Vị trí như vậy mà Lục Vũ ngồi gần, chân cũng đã đụng đến cẳng chân của cô, còn có thể ngửi thấy mùi mập mờ quanh đây.

Chỗ da thịt chạm vào lại có cảm giác không thể tả được.

"Cái này sạch đấy, cháu tạm mặc một đêm."

Mắt bà Khâu không tốt lắm, vừa vào cửa cũng không phát hiện có dép lê ở trên đầu giường, chỉ cười tủm tỉm bỏ quần áo xuống.

Lục Vũ duỗi tay lấy, Cám ơn bà ngoại.

"Ngày mai bà sẽ tìm người đưa cháu về, đêm nay cứ ngủ ngon đi."

Cháu biết rồi.

"Cháu đừng có không mặc áo, lạnh đấy." Bà Khâu thích bộ dáng lễ phép này, tươi cười tăng thêm vài phần, dặn dò vài câu rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Cửa đóng lại, hai người đều thở phào một hơi.

Lục Vũ vừa rồi tuỳ tiện khoác trên người cái áo, chỉ che được phía trước, phía sau lưng trần trụi dựa vào đầu giường nên có hơi lạnh.

Tô Khả Tây nghe tiếng đóng cửa thì từ trong chăn chui ra, chỉ thấy có cái đầu,

"Bà Khâu đi rồi sao, tớ muốn hít thở không khí."

Ở bên trong vốn dĩ đã ngột ngạt, cô còn dán vào thân thể của Lục Vũ nên cảm thấy càng nóng hơn nữa.

Lục Vũ giật chân để sang bên cạnh.

Vừa rồi cẳng chân tinh tế ở bên chân anh, cái cảm giác này thiếu chút nữa làm anh không kiềm chế được, càng không cần nói người còn nằm bên cạnh mình nữa chứ.

Ừ.

Anh trả lời lung tung, rồi cầm lên cái áo khoác vừa rớt xuống, cửa bỗng nhiên bị mở ra.

Lục Vũ nhanh tay lẹ mắt nhét đầu của Tô Khả Tây lại vào trong, chân thì đè lên trên, trên giường nhanh chóng lộ ra một chỗ trống nhỏ.

Tô Khả Tây còn chưa phản ứng lại thì trên mặt đã rơi xuống chiếc khăn tắm.

Cô ép sát vào eo của Lục Vũ, cẩn thận lui về sau chút, rốt cuộc thở được một hơi thì nghe bà Khâu nói,

"…. Vừa rồi đã quên đưa cháu quần áo này."

Không đợi cô thả lỏng thì đã đông cứng lại rồi.

"Sao lại có dép lê màu hồng ở đây?" Bà Khâu nghi ngờ nhìn, lẩm nhẩm nói,

"Bà nhớ rõ trong nhà không có dép màu hồng mà?"

Tô Khả Tây và Lục Vũ đều căng da đầu.

Sau một lúc lâu, Lục Vũ mở miệng giải thích,

"Vừa rồi không có dép bông, nên cháu sang nhà kế bên mượn."

Anh từ phòng tắm ra xác thực có mang dép lê, lí do vậy cũng coi là chính đáng, chỉ là lúc nói mấy lời này thì lòng bàn tay anh đã chảy đầy mồ hôi.

Tay Lục Vũ đặt kế bên tai của Tô Khả Tây, còn nóng hơn so với tai cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!