Rừng cây nhỏ cái gì.
Vẻ mặt của Lục Vũ tự nhiên tắt điện thoại đi.
Giọng nói của Tần Thăng tựa hồ vẫn còn quanh quẩn ở nơi địa phương trống trải này, bị âm thanh ồn ào của mấy chiếc xe vận tải đi ngang đánh tan.
Anh liếm môi, ánh mắt mơ hồ dừng ở dưới, Đi thôi.
Nói xong liền đi thẳng về phía trước.
"Đi rừng cây nhỏ sao." Tô Khả Tây cũng chỉ là hỏi chơi thôi.
Ở đây đúng là có rừng cây nhỏ, giống chỗ ở của bà ngoại cô, ngôi nhà ở phía nam và con đường nằm ở phía tây, ở giữa đều toàn là cây, gọi là rừng cây nhỏ cũng đúng.
Lục Vũ nói:
"Muốn đi thì tự cậu đi."
Tô Khả Tây lắc đầu,
"Không được, không đi với cậu thì còn gì lạc thú chứ, Tần Thăng nói rất đúng đấy, cậu tốt thì tớ tốt thôi."
Lục Vũ cười lạnh một tiếng.
Tô Khả Tây cười hì hì rồi đi theo sau anh.
Khoảng cách của hai người cũng không xa lắm.
Từ con đường này đi vào ngõ đường nhà bà ngoại hơn mười phút.
Cách đó không xa còn có tiếng hát ồn ào.
Tròng mắt của Tô Khả Tây xoay chuyển, cô túm góc áo của anh và đề nghị nói,
"Chúng ta qua kia nhìn xem, hình như vui lắm."
Lục Vũ cau mày.
Tô Khả Tây nói,
"Cậu nhớ lần trước hứa gì sao, đừng nói không giữ lời, chính cậu viết đấy." (*)
(*) Mọi người đọc lại chương 30 nhé!!!
Lục Vũ nhướng mày, Đi thì đi.
"Vậy được, chúng ta đi nhanh lên, đợi lát nữa hết rồi lại không có cái xem đâu."
Đi về phoá bên kia chính là quảng trường, hiện tại còn chưa tới 10 giờ nên rất đông người.
Một đám người làm thành cái vòng tròn, bên trong chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa sáng, có tiếng ồn ào và tiếng vỗ tay vang lên.
Vóc dáng của Tô Khả Tây nhỏ, nên không nhìn thấy bên trong.
Lục Vũ bị cô kéo đi dạo nguyên một vòng bên ngoài, mở miệng nói,
"Cậu không thể đứng im được sao?"
Tô Khả Tây oan ức, Tớ cũng muốn .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!