Tô Khả Tây nhìn chằm chằm ba tin nhắn kia, cô cảm giác bản thân mình đúng là phải chịu bất ngờ mà hết cả hồn.
Đây không phải là trả lời câu nói kia của cô chứ?
Mặc kệ là Lục Vũ đã từng, hay là anh khác biệt như bây giờ, Tô Khả Tây chưa từng nghĩ câu nói không có nhân phẩm này sẽ xuất hiện trên người anh.
Nhưng mà cô thật thích câu trả lời này.
Cô liếc nhìn con chó phía dưới kia.
Nó đang chơi cùng con mèo hoang nhỏ, còn xốc cái bụng của con mèo đùa giỡn, bốn chân co thẳng lên trời, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Tô Khả Tây nhìn xuống điện thoại rồi trả lời,
"Chó nhỏ cũng thích tớ."
Trong lớp học.
Tần Thăng liếc nhìn bên ngoài, hành lang đã không có ai.
Vừa rồi còn thấy chị dâu nhỏ đứng đó, chẳng lẽ cứ đi như vậy sao, vậy anh Vũ chẳng phải lại thương tâm nữa sao.
Cậu ta lén lút quay đầu lại nhìn.
Lục Vũ đang chơi điện thoại, ngón tay cũng không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm màn hình, cả nửa ngày cũng không động đậy, không biết suy nghĩ cái gì.
Tần Thăng nhàm chán, lại chuẩn bị quay đầu.
Đúng lúc này, cậu ta đột nhiên thấy, lỗ tai người phía sau lại đỏ lên.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Lục Vũ ngẩng đầu làm Tần Thăng vội vàng quay đầu đi rồi ngồi ngay ngắn kaji, cậu ta khẩn trương muốn chết, trong nháy mắt trở nên đứng hình.
Cậu ta có phải vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi không.
Mẹ nó, mắt cậu ta mù rồi sao?
……
Tô Khả Tây nhắn xong cái tin thì lại không thấy Lục Vũ trả lời.
Cô hết sức vui mừng nhìn chằm chằm màn hình.
Lục Vũ bây giờ chắc bị cô doạ rồi, không chừng người còn ngồi chỗ kia mà đỏ tai đấy.
Trước kia anh nhiệt huyết đam mê học tập, vô cùng đứng đắn, đột nhiên biến thành bộ dáng này, đối với cô thật ra cũng có chút cảm giác mới mẻ.
Đều nói yêu đương lâu sẽ không thú vị nữa, cô nhưng thật ra không giống người khác, một người hai tính cách, mỗi lần đều mang cho cô cảm giác khác nhau.
Tô Khả Tây nhớ Lục Vũ của trước kia.
Nếu là anh lúc trước, nếu thấy được cái tin thích chó nhỏ này thì chỉ sợ cả nửa ngày chỉ trả lời một câu: Ồ.
Đây tuyệt đối là việc anh có thể làm.
Nhưng anh bây giờ lại bắt đầu thay đối rồi, có thể chọc cô vui vẻ.
Cũng có thể trực tiếp biểu đạt cảm xúc.
Tô Khả Tây không quấy rầy anh nữa, chuẩn bị chờ tan học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!