Chương 21: THÌ RA LÀ HƯƠNG VỊ TRÊN MÔI CÔ

"Tại sao cậu không tới?"

Tần Thăng đứng cách đó không xa, vừa nghe thế thì liền trực tiếp phun một hớp trà sữa ra.

Trong lúc nhất thời, trong đầu cậu ta đều là câu oán giận này.

Cậu ta lén lút nhìn bên kia.

Chưa ai nói với cậu ta lúc anh Vũ ở bên chị dâu nhỏ thì ra là nói chuyện thế này đây, cứ như oán nam khuê phòng vậy.

Chỉ thiếu không chỉ trích cô vì cái gì không tới gặp anh thôi.

Ba tuần…. Đúng là không hơn không kém, chỉ sợ từ hôm trèo tường vào Gia Thuỷ Tư Lập trở về thì đã bắt đầu đếm ngày rồi.

Tần Thăng cảm thấy bản thân mình là chó độc thân nên đúng là không hiểu được kịch bản của mấy đôi yêu nhau.

Tô Khả Tây bị mấy lời của Lục Vũ làm hoảng sợ.

Nửa ngày cô mới hồi phục tinh thần,

"Sao cậu giống oán nam khuê phòng vậy?"

Cô nói xong thì lại muốn chui ra khỏi ngực anh.

Oán nam khuê phòng? Ánh mắt Lục Vũ nheo lại.

Tô Khả Tây liền xui xẻo, anh hừ một tiếng rồi lại tuỳ ý động đậy, cô mới đứng được nửa người thì lại trực tiếp ngã vào lòng anh.

Liên tục vài lần làm Tô Khả Tây cũng biết anh đây là cố ý.

Cô đơn giản ăn vạ không chịu đứng dậy, nằm trên đùi anh rồi nghiêng đầu nhìn bọn họ đánh bóng rổ, lâu lâu còn vỗ tay nữa.

Nghe được tiếng vỗ tay của nữ sinh thì Tần Thăng liếc nhìn bên kia, cậu ta thấy hai người đang trong tư thế thân mật thì chớp mắt vài cái.

Không hổ danh là chị dâu nhỏ, đúng là có khác.

Nếu là mấy nữ sinh khác gác lên thì sợ là đến gần một thước cũng bị ánh mắt giết người mà phải bỏ đi.

Cậu ta còn đang nghĩ lung tung thì lại thấy Lục Vũ thình lình nhìn sang làm cậu ta sợ tới mức nhanh chóng quay đầu..

Lục Vũ xoay đầu Tô Khả Tây lại,

"Đứng dậy, đừng dựa nữa."

Tô Khả Tây không quan tâm, liếc nhìn anh một cái,

"Cũng không biết vừa rồi ai không cho tớ đứng lên, bây giờ tớ không muốn đứng."

Nói tới nói lui, cô vẫn đứng lên.

Hai người ngồi ở bậc thang sân thể dục.

Đã đến chiều tối, mặt trời đã lặn hẳn.

Tất cả ánh nắng bên này đều chuyển thành màu đỏ, chiếu lên toàn bộ sân thể dục bên kia, cứ như tắm gội cho mỗi người một tầng ánh sáng ấm.

Tô Khả Tây nghiêng đầu nhìn Lục Vũ.

Tóc đen của anh bay rối loạn, nhưng lại níu giữ lấy ánh mắt của người khác, đôi mắt đen như mực, ngũ quan xinh đẹp. Từ một học sinh tốt thành hư, ngay cả cảm giác cũng đều thay đổi, vốn dĩ là một người dáng vẻ thư sinh lại đột nhiên biến thành tuỳ tiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!