Chương 2: DÙ MUỐN HAY KHÔNG

Bác sĩ và y tá trong phòng đều sửng sốt.

Tai Lục Vũ hơi giật rồi hừ một tiếng:

"Tớ mới không có em gái lớn như vậy."

Lúc anh nói chuyện vô tình đụng đến miệng vết thương, vì thế anh nhe răng trợn mắt làm khuôn mặt đẹp trai cũng vặn vẹo theo.

Tô Khả Tây lén lút chậc một tiếng.

Y tá chạy nhanh tới dẫn anh đi kiểm tra.

Bác sĩ cắt áo Lục Vũ ra, để lộ một mảng sau lưng có mấy mảnh thuỷ tinh đâm vào, nhuộm máu nhìn qua rất dọa người.

Ông nhẹ nhàng thở phào :

"Còn may không đâm vào sâu lắm, lần này về nhà đừng có đánh nhau, dưỡng thương cho tốt đi."

Bác sĩ này họ Trần, vừa mới được điều đến đây mấy tháng, nhưng hai tháng gần đây thì cuối tuần nào cũng thấy Lục Vũ đến đây, cũng xem như biết tính tình của anh, thế nên mới dặn dò như thế.

Tô Khả Tây nhìn ông dùng cái nhíp nhỏ gắp từng mảnh thuỷ tinh ra, sau đó thì nhanh chóng cầm máu.

Bởi vì là mảnh kính vỡ cho nên miệng vết thương rất nhỏ, nhưng lại làm mọi người không nỡ nhìn.

Có lẽ do dùng nước sát trùng nên Lục Vũ cau mày.

Cô yên lặng không một tiếng động mà đi sang bên nhìn chằm chằm miếng băng gạc đã thấm máu trên khay, lại dời ánh mắt đến trên lưng của anh.

Hai tháng không gặp mà trên mặt đã có thêm vài vết thương.

Tô Khả Tây không biết anh trải qua chuyện gì, nhưng biến hóa rõ ràng như vậy thì hiển nhiên là điều đó đả kích anh rất lớn.

Mảnh thuỷ tinh cuối cùng hơi sâu nên bác sĩ Trần cẩn thận mà kẹp nó ra làm Lục Vũ đau đến nỗi mặt trắng bệch, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Sau đó bác sĩ băng bó vết thương cho anh:

"Được rồi, động tác nhẹ chút, buổi tối trở về nhất định không được chạm vào nước."

Lục Vũ hỏi:

"Thế tắm rửa phải làm sao giờ ạ?"

Bác sĩ Trần nói:

"Nếu nhất định chịu không được thì cứ tắm rửa, nhưng chú khuyên cháu cố nhịn đi, nếu trong nhà có người lớn thì bảo họ giúp cậu lau phía sau lưng là được."

Không biết có phải câu nói đó chạm vào nỗi đau của anh không mà anh đứng bật dậy, biểu cảm khó coi vô cùng.

Chỉ thiếu điều nổi giận đùng đùng mà thôi.

Bác sĩ Trần làm việc nhiều năm như vậy nên tất nhiên có mắt nhìn.

Nháy mắt liền đoán được tình huống gì, chỉ sợ cái bộ dáng cà lơ phất phơ hiện tại Lục Vũ có liên quan tới gia đình.

Thế nên cũng không nói gì nữa.

Ông không biến sắc nhìn về trước:

"Cháu gái nhỏ, sắc mặt cháu tái nhợt hết rồi, còn ở đó nhìn làm gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!