Chương 18: SAO CẬU LẠI NHƯ VẬY?

Trong hộp chuyển phát nhanh là một hộp quà xinh đẹp, vừa nhìn là của biết nữ sinh đưa. Mấy nam sinh tò mò rướn cổ muốn nhìn cho rõ.

Không chờ bọn họ nhìn được thì Lục Vũ đã trực tiếp đóng hộp lại.

Lâm Viễn Sinh nhanh tay lẹ mắt, chạy nhanh đẩy Tần Thăng,

"Cậu nhanh ra nhìn xem."

Một đám người cứ như lên lớp, giống như mỗi khi thầy giáo gọi tên lên bảng là lại biến thành chim cút, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn thẳng làm như mình cái gì cũng không thấy được.

Thật khẩn trương quá.

Lục Vũ liếc mắt một cái, tuỳ tay ném hộp chuyển phát nhanh vào thùng rác rồi cầm hộp quà ra phòng học.

Lục Vũ vừa ra thì mấy nam sinh lại sôi nổi xì xào.

"Mẹ nó, vừa mới rồi cảm giác giống như bị bố bắt tại trận vậy, thật khủng bố."

"Ánh mắt của anh Vũ ngày càng ghê, không biết có phải gần đây lại tẩn đứa nào nữa không, tớ nhớ lần trước có hai đứa bị đập cho đúng thảm."

….

Nhắc tới đây thì Tần Thăng lại nhớ tới hai tên hỗn tiểu tử ở lớp ba lúc trước đùa giỡn với chị dâu, sau đó trong lòng cậu ta bỗng dưng dâng lên sự đồng tình.

Lúc đó cậu ta còn cho rằng cứ tuỳ tiện đánh một chút là được, vì mấy chuyện như vậy Lục Vũ chưa bao giờ quan tâm cả.

Ai biết được Lục Vũ tự mình tới còn không nói, thế mà anh còn đuổi cậu ta ra ngoài, chờ tới lúc cậu ta quay lại thì có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.

Quả nhiên không thể đắc tội với chị dâu.

Tần Thăng nghiêng đầu nghĩ thầm, bên cạnh có vài người đã chuyển sang chuyện khác,

"Tớ nhìn được, đó là đồng phục của anh Vũ đấy."

Bên cạnh có người phụ hoạ,

"Chưa hết đâu, tớ còn nhìn thấy có tờ giấy bên trong, bên trên còn có chữ viết nữa."

"Tớ cũng thấy được, chỉ là nhìn một chút…. Mẹ ơi, tâm ngứa quá, mặt anh Vũ đỏ như vậy khẳng định bởi vì tờ giấy đó."

Vừa nói xong, mắt cả đám xung quanh lập tức sáng lên.

Nam sinh chậc một tiếng rồi nói,

"Tớ không nhìn thấy hết, chỉ thấy góc cuối cùng —– Có phải cậu rất xấu không……."

Tần Thăng không tự chủ run lên.

Câu nói thô tục thế là do chị dâu viết? Chắc không nhỉ, nhìn đúng là không giống.

Cậu ta thật sự nghĩ vậy, bên cạnh có người ái muội cười,

"Chẳng lẽ hai người có bí mật gì không thể nói cho người khác biết? Hay vẫn là mặt khác cái gì…."

"Chị dâu nhỏ chắc là xem ngôn tình nhiều quá, bạn gái tớ lần trước còn chỉ vào quyển sách nói mấy câu xấu hổ với tớ."

"Chắc là anh Vũ lại làm gì nên tội rồi…. Thật xin lỗi, tớ bịa không ra được lí do."

Trong lúc nhất thời, hình tượng Tô Khả Tây trong lòng bọn họ bỗng trở nên kì quái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!