Dạ Tử Ly bất khả tư nghị nhìn hắn, Tiểu Khả như nào lại nhờ vả tên Hồ Ly chết tiệt này. Hắn a là nam chủ, tuy rằng đúng là nàng còn phải nhờ cạy hắn để có thể trốn khỏi hoà thân, nhưng không có nghĩa hoàn toàn tin tưởng.
Mộ Dung Mặc Nhiên như cũ vẫn ung dung bất cần, trong tâm lại không kiềm được khó chịu. Hắn gắp lại cánh quạt cười nhạt
"Thừa Tướng, không phải Bổn Vương không nhắc nhở ngươi. Lam Nhi là Hinh Vương Phi tương lai, không phải nên giữ ý mà cách nàng xa ?"
Vân Phi Vũ hồ ly mắt đào hoa lướt qua nàng.
"Có thành Hinh Vương Phi hay không còn chưa rõ. Nói không chừng lại chính là ta Thừa Tướng Phu Nhân"
Dạ Tử Ly âm thầm ôm đầu, 2 đại nam chủ lại cãi nhau vì này ác độc nữ phụ, hiệu ứng bươm bướm hay thế giới này đảo điên
"Được rồi, các ngươi hai cái cùng đi cùng bổn công chúa hồi cung"
Hảo Mộ Dung Mặc Nhiên thoải mái trả lời.
Vân Phi Vũ cũng không có ý từ chối, cất bước cùng nàng bước đi. Không khí lại không nói nên lời nặng nề khó tả. Phải biết cho dù không phải Hoàng Thất, nhưng Vân Phi Vũ cùng Mộ Dung Mặc Nhiên xưa nay vốn bất hoà.
Nay lại càng nhìn nhau không thuận mắt.
Phố đông nghẹt người, buôn bán tấp nập, Huyền Vũ Quốc dưới thời trị vị của Mộ Dung Cảnh luôn phồn vinh, ấm túc. Đột nhiên bên cạnh nghe tiếng đánh nhau, một nam tử bị đánh, trong mắt hiện lên phẫn hận, hắn nằm trên mặt đất vẫn như cũ hận thù ánh mắt nhìn bọn họ ba bốn nam tử.
Một cao to nam tử chỉ vào hắn nói to
"Tiểu tử ngươi to gan, cũng dám ăn trộm chúng ta quầy"
Nam tử như cũ không trả lời, cao to nhân càng tức giận. Đưa cao gậy trong tay định đập mạnh xuống, cổ tay đã bị lực đạo mạnh mẽ giữ lại. Hắn ngước nhìn là một nữ tử mỹ mạo, nàng lạnh lùng như băng.
Lúc này nhếch lên mình nụ cười
"Hắn ta chấm, ngươi khôn hồn cổn"
Nam tử cao to phá lên cười
"Tiểu mỹ nhân, ngươi không phải ngây thơ đi. Lại dám ra lệnh cho chúng ta"
Lạc Tâm Nghiên cụp mắt, ngu ngốc hạng người.
Không biết bổn đặc công có rất ít kiên nhẫn. Nàng nhanh nhẹn bẽ gãy tay nam tử, lại mau chóng đạp đến bụng một tên khác, từng người bị nàng như vậy đánh đổ. Xung quanh đám người quay lại xì xầm bàn tán.
Lạc Tâm Nghiên không quan tâm trực tiếp nâng dậy dơ bẩn nam tử Ngươi tên gì?
Ta không có tên Nam Tử quật cường nói, hắn không hiểu sao một tiểu cô nương lại mang theo như thế cường đại khí thế.
Lạc Tâm Nghiên nhàn nhạt nói
"Không có tên? Vậy gọi là Lạc Nguỵ thế nào?"
Lạc Nguỵ? Thiếu niên thâm trầm nhẩm lại cái tên mà nữ tử ban tặng. Ngước mặt nhìn trước mắt nàng trong trẻo mà lạnh lùng nữ nhân, trong mắt không mang một chút nào tâm tình. Hắn ngờ vực hỏi Tại sao lại cứu ta?
"Hữu duyên, sau này cứ đi theo ta. Chăm chỉ luyện tập võ nghệ, thế nào?" Lạc Tâm Nghiên nàng nhận ra, muốn trả thù cho nguyên thủ, đối phó cùng Mộ Dung Ngữ Lam kia một mình là chưa đủ, nàng cần phải gây dựng nên thuộc về mình thế lực.
Lạc Nguỵ nhìn nàng, tận trong tâm ra quyết định phải trở nên cường đại, bảo vệ được trước mắt nữ tử Hảo
Lạc Tâm Nghiên gật nhẹ đầu, nhẹ cất bước rời đi.
Lạc Nguỵ cũng nhịn đau đuổi kịp.
Bên kia, cả ba mang theo không khí quỷ dị ngượng ngùng cuối cùng cũng đến cửa Phượng Cung. Tuy nói ngượng ngùng, cũng chỉ mỗi Dạ Tử Ly nàng cảm thấy điều đó, còn lại hai tên này vẫn như cũ nhởn nhơ. Nàng vội quay lại nhìn bọn họ cười trừ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!