Mộ Dung Ngạo Thần trầm ngâm, gánh nặng đè lên vai, cho dù là Vệ Vương hay Hoả Lưu Anh, bọn họ sinh ra đã mang theo vận mệnh trên người.
Cũng giống như hắn, mãi không thể nào thoát được vòng xoáy quyền lực.
Bên trong lại truyền đến giọng nói của tù nhân nọ
"Bên ngoài chắc là Tam Hoàng Tử đi"
Dạ Tử Ly nhìn sang hắn hơi bất ngờ, Mộ Dung Ngạo Thần bây giờ là Dực Vương Gia, không ai không biết, tên đó lại gọi hắn là Tam Hoàng Tử.
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng đi lại bên song sắt, nhìn vào trong kinh ngạc lên tiếng Dương Mộ Vân
Nam nhân trong ngục bật cười thành tiếng
"Không nghĩ rằng Tam Hoàng Tử còn nhớ đến ta"
Dạ Tử Ly bên cạnh yên lặng, xem ra bọn họ có quan hệ trước đó. Dương Mộ Vân, nghe sao lại quen như vậy. Nghĩ một hồi nàng đập mạnh tay, đây chẳng phải là chỉ huy sứ một thời, hắn bị nhốt đây do bị oan đem binh tạo phản, nếu đúng như trong truyện Dương Mộ Vân đã trong ngục này 5 năm.
"Phụ Hoàng nhốt ngươi ở đây ?"
Trong mắt Mộ Dung Ngạo Thần hiện lên kinh ngạc sắc, cố chỉ huy sứ Dương Mô Vân đối với cảm nhận của hắn luôn anh dũng, thiện chiến trung thành, 5 năm trước hắn dẫn binh tạo phản làm hắn không khỏi cả kinh.
Phụ Hoàng cũng chính vì vậy không ngay lập tức giết hắn, mà chỉ nhốt trong ao ngục cả đời sám hối.
Bên cạnh Dạ Tử Ly khẽ cau mày, người khác không rõ sự việc, chỉ có mình nàng là độc giả biết rõ, nguyên nhân Dương Mộ Vân đem quân về Hoàng Cung, cũng chính là muốn bảo vệ Huyền Vũ Quốc trước sự tạo phản của Hoàng Quý Phi cùng Chu Tước Quốc.
Dương Mộ Vân vô tình biết được kế hoạch của Hoàng Quý Phi, nên nhanh chóng đem quân trở về hoàng thành, không ngờ lại bị oan nghi ngờ tạo phản, Dương Mộ Vân cho dù trăm cái miệng cũng không thể lật đổ Hoàng Quý Phi, huống hồ thân phận của nàng còn là trưởng công chúa Chu Tước Quốc Nguyệt Cố Âm.
Dương Mộ Vân ngã người phía sau, mang theo lơ đãng bất cần
"Nhốt đâu có quan trọng sao ? Dù sao ta cũng chỉ là một tù nhân, không tử đã là khoan dung"
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt nói tiếp Năm đó...
Chưa để hắn nói hết câu, Dương Mộ Vân đã tiếp lời
"Tam Hoàng Tử, chuyện năm đó ta đã quên sạch, điều không nên nói, cũng đã quên"
Cau nhẹ mày kiếm, Mộ Dung Ngạo Thần bước lên trước khung cửa gỗ trầm giọng
"Dương Mộ Vân, ngươi thật sự chấp nhận kết cục này?"
Mộ Vân tài đức gì ?
Hắn cười nhạt, năm đó hắn một lòng chinh chiến xa trường, lại bị ép vào tội mưu phản, bản thân giữ lại được cái mạng, nhưng huynh đệ vào sinh ra tử đều bỏ mạng, hắn không thể thắng cái gọi là quyền lực. Là hắn tự đề cao bản thân.
Dương Mộ Vân Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng.
Dương Mộ Vân đưa mắt ra sau nhìn nàng
"Kia có phải là tiểu công chúa ?"
Ngươi biết ta ? Dạ Tử Ly nhẹ giọng, lại chợt nhận ra, mạng hắn chẳng phải là do nàng cửu cữu Ngôn Dự Cơ cùng Ngôn Nhã Tú cứu về sao ? Đối với Ngôn Dự Cơ hắn muốn vương quyền lại không muốn Vương quyền Huyền Vũ rơi vào tay một quốc gia khác, cũng có thể gọi là yêu nước đi.
Chính vì thế hắn mới giúp Dương Mộ Vân, huống hồ hắn nữ nhi cũng là Hoàng Hậu, muốn đá đổ Hoàng Quý Phi có chống lưng phía sau, cần phải có thêm quyền lực đồng minh.
Hắn cười nhạt
"Tiểu công chúa đã lớn vậy rồi sao ? Đã có phò mã chưa ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!