17
Khuôn mặt tái nhợt của hắn đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi rõ, lưng cũng cong lại, như con tôm yếu ớt.
Ta vội bước tới, trách:
"Biết mình là kẻ ốm yếu, trời lạnh thế này còn ra ngoài..."
Ta đưa tay nắm cương ngựa: Đi thôi, về trước.
Tống Tráng tiến tới giữ cổ tay ta:
"Nàng không chơi nữa à? Ngoài thỏ, rừng còn có gà rừng, chúng ta có thể bắt một con làm quạt lông cho nàng..."
"Ta đói rồi, về ăn cơm trước đã."
Tống Tráng nhướng mày:
"Được thôi, ta cùng nàng về, kể ta nghe chuyện thú vị ở quê nàng nhé."
Hiếm khi có công tử quan tâm chuyện này, ta đang định nói, Đơn Cẩn đã cúi người nhấc ta lên ngựa.
Khụ khụ khụ...
Hắn khó khăn lắm mới ngừng ho, thở dốc:
"Ngồi phía trước, chắn gió cho ta!"
...
Đây là hành xử của con người sao?
Dù ta khỏe mạnh, ta vẫn là một cô nương mà.
Nhưng Đơn Cẩn không cho ta phản đối, đã thúc ngựa phi.
Lúc gấp gáp, ta vội vươn tay kéo hai con thỏ từ tay Tống Tráng.
Bùn từ vó ngựa b.ắ. n vào mặt Tống Tráng, hình như hắn tức giận chửi mắng, nhưng gió lớn quá, không nghe rõ.
Đơn Cẩn mở áo lông cáo bọc ta vào, còn đội mũ của hắn lên đầu ta, nên thực ra ta không lạnh, chỉ là khi đến trại, hắn ho càng dữ dội.
Đơn Đại chăm sóc hắn uống thuốc và nghỉ ngơi, ta cũng không còn tâm trạng đào hang thỏ, ra ngoài tìm người xử lý thỏ, ướp gia vị rồi nướng.
Nướng hơn nửa giờ, hương thơm tỏa khắp nơi, ta nuốt nước bọt.
Lúc này, Đơn Cẩn bước ra, sắc mặt vẫn không tốt.
Ta chỉ vào con thỏ nướng mỡ đang chảy xèo xèo:
"Ngài đói không? Sắp xong rồi! Ta luôn lật chúng, chắc chắn sẽ rất thơm."
Hắn đáp lại nhạt nhẽo:
"Thái tử mời ta dùng bữa tối, cô tự ăn nhiều vào."
Ồ!
Ta thất vọng đáp một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!