15
Đơn Cẩn nhướng mày, rót một chén trà đẩy về phía ta:
"Uống đi, nước vừa đủ ấm."
Ta cũng khát, không đề phòng gì, bưng lên uống một ngụm lớn.
Phì...
Nóng quá ta phun ra hết.
Ta trừng mắt nhìn hắn:
"Ngài cố ý đúng không?"
Hắn cầm chén trà của mình uống một ngụm, vẻ mặt bình thản:
"Ta thấy nước vừa đủ ấm."
Có thể giống nhau sao?
Chén trà của ngươi đã cầm trong tay cả nửa ngày, sớm đã nguội rồi!
Vườn săn ở Tây ngoại ô rất lớn, nơi dựng lều cho quý nhân thôi cũng rộng hơn tổng diện tích ruộng lúa trong làng ta.
Vừa đến nơi, ta đã vội nhảy xuống xe ngựa.
Khung cảnh náo nhiệt, người đông đúc.
Các công tử thì còn chấp nhận được, nhưng những cô nương trang điểm lộng lẫy như hồ điệp, chắc chắn đến săn b.ắ. n sao?
Với tình hình này, con mồi cũng bị dọa chạy hết rồi.
Ta nhìn một vòng, thấy một nam nhân thân hình vạm vỡ, da ngăm, ngũ quan sắc nét đang chống một cây gỗ lớn, giọng khinh thường:
"Hai nam nhân mà không dựng nổi lá cờ, không biết xấu hổ à."
Nói rồi, hắn cố gắng nhấc cây gỗ đó cắm vào hố đã đào sẵn.
Nhưng bước chân lảo đảo.
Cố gắng vài lần, suýt nữa thì ngã quỵ.
Đám tùy tùng phía sau muốn cười mà không dám, ai cũng đỏ mặt, không ai dám lên giúp.
Tốt bụng là đức tính của ta.
Ta bước tới giật cây gỗ, phịch một cái cắm vào hố, nói với nam nhân đang ngẩn ngơ:
"Ngẩn ra làm gì, lấp đất đi!"
Mắt hắn sáng lên, như thấy xương thịt.
Làm xong, lều của hầu phủ đã dựng xong.
Ta vén rèm bước vào, Đơn Đại cười giễu:
"Ồ, trở lại rồi, tưởng cô ở lại với Tống tiểu tướng quân chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!