Chương 4: (Vô Đề)

7

Tiếng ho khan mà ta luôn phiền lòng, giờ đây nghe thật êm tai.

Thấy Đơn Cẩn trong bộ y phục trắng tinh như tuyết, ta lập tức bật khóc: Oa...

Gã béo Khánh quốc công không nén nổi cơn giận, giọng điệu độc ác:

"Đơn thế tử, chó nhà ngươi cắn người, ta không truy cứu trách nhiệm chủ nhà. Nhưng con ch. ó này, ta nhất định phải mang đi."

Ta nước mắt rưng rưng:

"Là hắn trêu chọc ta trước, Đơn Cẩn, ta là người của ngài, ngài không thể để người ngoài ức h.i.ế. p ta được."

Đơn Cẩn cong môi cười, nụ cười lạnh lùng quyến rũ, khiến tim gan người ta bị hắn kéo theo.

Hắn vẫy tay với ta: Lại đây!

A...

Nhưng có nhiều đao chắn đường quá!

Nhưng ánh mắt hắn đầy sự chắc chắn, ta nén sợ hãi, run rẩy bước về phía hắn.

Nụ cười trên môi hắn càng lớn hơn.

Những tên tay sai làm sao chịu buông tha, giơ đao dài lên.

Ta suýt quỳ xuống, liền thấy Đơn Cẩn từ từ lấy từ khay của tỳ nữ vài viên xúc xắc, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén như mũi tên, vung tay ném những viên xúc xắc ra.

Gió rít qua tai ta, tóc ta bị nâng lên rồi từ từ rơi xuống.

Những tên tay sai mặt mày tái mét, la hét ngã gục, đao rơi đầy đất.

Ta nuốt mạnh.

Chết tiệt, hắn võ công thật cao cường.

Trước đó rõ ràng hắn đã nương tay với ta.

Ta được cứu, nhưng sắc mặt Đơn Cẩn vô cùng đáng sợ.

Ta cụp mắt xuống, như một nàng dâu nhỏ theo Đơn Cẩn lên xe ngựa, vừa kéo rèm xuống, hắn liền ho dữ dội.

Hắn vốn là một mỹ nhân băng giá, lạnh lùng, nhưng cơn ho khiến má hắn ửng đỏ, đôi mắt ướt át, môi lại tái nhợt.

Giống như một bông hoa dành dành tươi non bị vò nát, ép ra nước.

Khó khăn lắm hắn mới bình tĩnh lại, dùng khăn lau miệng, nhìn ta lạnh lùng, hỏi: Biết sai chưa?

Ta gật đầu mạnh: Dạ biết!

Hắn kéo dài giọng: Sai ở đâu?

Ta ngoan ngoãn đáp:

"Sai ở chỗ có việc vui như vậy mà không dẫn ngài theo."

Khụ khụ khụ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!