Đơn Đại nghe thấy tiếng động liền vén rèm nhìn vào, thấy cảnh này mặt lập tức đỏ bừng, nhanh chóng kéo rèm xuống, nói nhỏ:
"Công tử sức khỏe không tốt, xin Tống cô nương hãy nhẹ nhàng với công tử."
Ơ kìa, không phải...
Đơn Đại, nghe ta giải thích, ta chỉ thích những nam nhân cường tráng như ngươi thôi.
Hiển nhiên hắn không quan tâm đến lời giải thích của ta, vì ta nghe thấy hắn cười thầm, vui mừng vì thoát nạn.
Chàng trai trẻ, đừng vội mừng sớm quá.
Ta định đẩy Đơn Cẩn ra, nhưng tay hắn lạnh như băng giữ chặt cổ ta, không để ta lùi bước.
Giọng hắn lạnh lẽo:
"Nhớ kỹ, dù cô đã cứu ta, ta cũng không phải là người cô muốn ôm thì ôm, muốn đẩy thì đẩy."
Ngón tay lạnh lẽo của hắn trượt qua cổ ta, khiến ta rùng mình.
Hiểu chưa? Hắn hỏi.
Hắn không còn vẻ yếu ớt như trước, ánh mắt sắc lạnh, khí chất mạnh mẽ khiến ta căng thẳng, ta vốn sợ c.h.ế. t nên vội vàng gật đầu.
Hắn khẽ hừ một tiếng, rút tay lại, thay đổi tư thế dựa vào người ta, mắt khép hờ: Cô mềm hơn đệm.
Ta...
Hắn dựa vào chỗ mềm nhất trên người ta, đương nhiên là mềm rồi!
Tối đó chúng ta nghỉ lại một quán trọ, đêm xuống, hắn ho càng dữ dội hơn.
Ta ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng ho không yên tâm, nên qua xem.
Hắn đang uống thuốc.
Một nắm lớn viên thuốc đen, có đến hơn chục viên, lớn nhỏ khác nhau, hắn đổ hết vào miệng, nhíu mày, yết hầu chuyển động liên tục.
Ta không nhịn được, nói:
"Ngốc à, không chia ra mà uống sao?"
Hắn ngước nhìn ta, nuốt mạnh xuống, giọng khàn khàn:
"Đắng quá, không muốn chia ra."
Ta khịt mũi:
"Lớn rồi mà còn sợ..."
Chữ đắng chưa nói ra, hắn đã giữ cằm ta, nhét vào miệng ta một viên gì đó:
"Nếu cô không sợ, thì ăn một viên đi."
Ta cũng sợ chứ!
Ta phì phì muốn nhổ ra, nhưng vị ngọt đã lan tỏa trong miệng.
Thì ra không phải thuốc, mà là một viên ô mai siêu ngọt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!