Chương 17: (Vô Đề)

Ta mạnh tay véo một cái vào tay, đau đến chảy nước mắt.

Ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hoàng thượng, cười đau khổ:

"Hoàng thượng, chẳng lẽ, ngài thật sự là cha của ta?"

Quý phi mặt lạnh định quát mắng, ta đã nhanh nhẹn xắn tay áo:

"Mẫu thân nói, nếu có ngày gặp phụ thân, chỉ cần cho người thấy điều này, người sẽ hiểu."

Mặt trong khuỷu tay trái của ta có một nốt ruồi đen.

Hoàng hậu kinh ngạc kêu lên:

"Hoàng thượng, ngài cũng có một nốt y hệt ở chỗ đó."

"Năm đó mẫu thân mang ta lên phía Bắc, giữa đường gặp một nữ nhân khác cũng đi kinh thành tìm chồng, hai người đồng hành. Chẳng ngờ nữ nhân đó giữa đường mắc bệnh nặng, mất mạng, để lại đứa bé bằng tuổi ta."

"Mẫu thân chỉ có thể mang theo, vào kinh thành biết cha đã do gia đình chọn vợ, mẫu thân không muốn làm thiếp, cũng không muốn cha khó xử, nên quyết định trở về."

"Không ngờ đứa bé mắc bệnh nặng, may nhờ Hầu phủ giúp đỡ, mới giữ được mạng."

"Đứa bé ốm yếu từ nhỏ, mẫu thân không thể mang theo bên mình, nên nhờ Hầu phủ nuôi dưỡng. Còn mình thì lặng lẽ rời đi."

Nước mắt ta rơi xuống đất:

"Tính tình mẫu thân thế nào, chắc hoàng thượng hiểu rõ. Bà tuyệt đối không chịu làm thiếp, càng không làm vợ lẽ không chính thức. Bà không thể để lại con mình mà một mình bỏ đi."

Sắc mặt Hoàng thượng rung động, từ căng thẳng dần dần dịu đi, giọng đầy nuối tiếc:

"Đúng vậy, là trẫm, trẫm có lỗi với mẹ con, năm đó cũng vì tình thế ép buộc..."

Ta cười lạnh trong lòng.

Giờ thì nói tình thế ép buộc, năm đó nếu thật sự tìm đến, người dám lớn tiếng tuyên bố không?

Quý phi không dễ dàng bỏ qua cơ hội, Khánh Nguyên nghiến răng:

"Hoàng thượng, đó đều là lời bịa đặt của Bắc Trấn Hầu phủ, hoàng thượng không thể tin."

"Bắc Trấn Hầu phủ năm xưa biết rõ sự tồn tại của Tống phu nhân, nhưng giấu diếm, chỉ vì vị trí vương phi, đó là tội khi quân, hoàng thượng không thể dung túng."

Bắc Trấn Hầu và Đơn Cẩn đang tạm thở phào, lập tức căng thẳng trở lại.

Khánh Nguyên nhìn chằm chằm ta:

"Uy nghiêm của hoàng thượng không thể xâm phạm, ta khuyên ngươi khai thật, hoàng thượng sẽ nghĩ tình ngươi là cô nương quê mùa, có thể tha mạng."

Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc chắc?

Lúc này mà phản cung, dù sống sót, cả đời sau cũng chỉ ở trong lồng.

Ta thất vọng thở dài:

"Khánh thế tử, ngày đầu tiên ta đến kinh thành, ngươi đã định sàm sỡ ta, kết quả bị ta đánh đến mức m.ô.n. g gần nứt ra, không ngờ ngươi thù dai vậy..."

Mặt Khánh Nguyên đỏ bừng:

"Tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!