Nóng rát, tanh nồng.
Đơn Cẩn một tay nắm chặt lưỡi đoản kiếm, tay kia ghì c.h.ặ. t đ.ầ. u ta vào n.g.ự. c hắn, giọng nói êm dịu chưa từng có:
"Xin lỗi, ta đến muộn!"
Máu nhỏ từng giọt, trượt dọc theo lưỡi kiếm, tí tách rơi xuống đất.
"Ngài đang bị thương..."
"Không sao! Sợ thì nhắm mắt lại!"
Ta cắn chặt răng, lắc đầu: Ta không sợ.
Ta chỉ sợ hắn sẽ đau.
Mặt Đơn Đại trắng bệch, cả người run rẩy.
Đơn Cẩn càng dùng lực, lưỡi đoản kiếm bị hắn bẻ cong, m.á. u vẫn chảy không ngừng từ tay hắn.
Hắn nhìn Đơn Đại, ánh mắt lạnh lùng:
"Thật sự là ngươi. Đứa bé trong bụng Thẩm Anh, cũng là của ngươi?"
Đơn Đại phịch một tiếng ngã quỵ xuống đất, hai tay ôm mặt, đau khổ nức nở:
"Ta luôn yêu nàng ấy, lần đó chúng ta đều uống say rồi... Nhưng nàng ấy chỉ yêu ngài, nói rằng cha của đứa bé chỉ có thể là ngài!"
Như vậy, mọi chuyện đều hợp lý.
Đơn Đại luôn cố gắng ghép đôi ta với Đơn Cẩn, vì hắn không muốn Thẩm Anh tiếp tục ảo tưởng.
Lần đó, hắn biết Đơn Cẩn uống say, nhưng vẫn để ta và Đơn Cẩn ở lại một mình, cố tình làm mờ thời gian ta rời đi trước mặt Đơn Cẩn.
Để Đơn Cẩn tưởng rằng người cùng hắn trải qua đêm xuân là Thẩm Anh, dễ dàng nhận đứa bé là con mình.
Phải nói, đó là một kế hoạch hoàn hảo.
Đơn Đại mềm nhũn trên mặt đất, nước mắt nước mũi tuôn rơi:
"Thế tử, ngài... phát hiện ra điều bất thường từ khi nào?"
Đơn Cẩn liếc nhìn ta:
"Từ khi biết nàng có thai."
Ta tròn mắt ngạc nhiên.
Hắn biết ta có thai?
Làm sao hắn phát hiện ra?
Đơn Cẩn giọng nhạt nhẽo:
"Người ngày thường ăn được cả một thau lớn, bỗng nhiên lại trở nên kén ăn, tất nhiên là có nguyên nhân."
Ta là heo sao?
Ta khi nào ăn cả một thau, ta chỉ ăn được nửa thau thôi mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!