Chương 5: (Vô Đề)

Đệ tứ chương

Hai người ở Nguyệt Quan đài trong chừng đến giờ Tý thì Y Trọng Nhân mệt mỏi đánh vài cái ngáp. Lưu Dụ thấy thế lập tức nói:

"Thiên hộ đại nhân đi xuống nghỉ ngơi đi, hạ thần sẽ ở lại đây xem chừng."

Y Trọng Nhân liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng không tín nhiệm.

Lưu Dụ chịu đựng lửa giận, nói: " Võ công của hạ thần tự nhiên không thể sánh bằng Thiên hộ đại nhân, nhưng trong coi vài tên phản tặc vẫn có thể làm được.

Huống chi ở đây nơi nơi đều là Hỗ An Vệ còn có người của Ngự Thân Vệ, cho dù có người muốn cứu đi Việt Vương, cũng phải xem bọn chúng có tay trong tiếp ứng hay không.

Lại nói, hạ thần cũng không phải lần đầu tiên ở chỗ này trong coi.

"Lần này là hắn lấy công chuộc tội, có cơ hội nhất định phải nắm chắc! Nhìn chằm chằm Lưu Dụ, khi đối phương g ngày càng thấp thỏm là lúc Y Trọng Nhân đứng lên:"Vậy vất vả Lưu đại nhân.Là việc nên làm."

Y Trọng Nhân mang theo Ách Ba ly khai. Hoắc Phong đầu hơi hơi nâng lên, nhìn Y Trọng Nhân đi xuống đài. Lúc lên ngựa, Y Trọng Nhân hướng nơi này liếc mắt một cái, rồi mới giục ngựa rời đi. Hoắc Phong lại cúi đầu, bộ dáng yếu ớt.

Y Trọng Nhân vừa đi, Lưu Dụ lập tức thẳng thắt lưng. Trước vẫy người tới uy một chút cơm nước cho Hoắc Phong, miễn cho hắn đói chết. Rồi Lưu Dụ ngồi ở vị trí Y Trọng Nhân từng ngồi, hít chút tinh dầu nâng cao tinh thần, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Phong bị trói ở nơi đó.

Buổi tối thường thường là thời điểm tặc nhân thích động thủ, hắn cần phải xốc lại mười hai vạn phần tinh thần.

Thấy đã qua giờ Tý, Lưu Dụ dù có tinh thần đi nữa cũng không chống cự nổi chu công vẫy gọi. Nhiều lần thiếu chút nữa ngủ gật, hắn đơn giản đứng lên đi xuống Nguyệt Quan đài. Không ngồi thì sẽ không dễ dàng mệt rã rời như vậy.

Đi vòng quanh ba người phạm nhân vài vòng, thuận tiện đá họ mấy đá, Lưu Dụ ảo tưởng chính mình vinh quang có một ngày trở thành đệ nhất thái giám.

Lúc này, một tên thái giám dưới quyền Lưu Dụ cưỡi ngựa chạy vội tới, nhìn qua rất cấp bách. Đi đến trước mặt Lưu Dụ, hắn nhảy xuống trực tiếp đi qua kề sát lỗ tai Lưu Dụ:

"Tổng dịch đại nhân, người của chúng ta phát hiện được tung tích của Việt Vương Thế tử, nhưng chúng ta nhân thủ không đủ, vạn nhất Thiên hộ đại nhân bên kia nhanh chân đến trước vậy phải làm sao"

Cái gì!

Lưu Dụ đem người nọ kéo đến một bên, hưng phấn mà nói:

"Tìm được Việt Vương Thế tử"

Người nọ mãnh liệt gật đầu, lo lắng mà nói:

"Nô tài nghe phân phó của đại nhân ngài, ai cũng chưa nói, vội vàng lại đây nói cho ngài. Nhưng chúng ta nhân thủ không đủ, Việt Vương Thế tử có người che chở bên mình, nhìn qua là muốn trốn chạy về hướng đông, chúng ta phải đi trước một bước bắt lấy hắn trước khi hắn đào thoát."

Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!

Nếu như có thể đuổi kịp trước Y Trọng Nhân bắt lấy Việt Vương Thế tử, đây tuyệt đối là một cái công lớn. Đầu óc Lưu Dụ chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như thế.

Nhìn liếc mắt nhìn binh lính bốn phía, hắn nhỏ giọng nói:

"Ngươi khẩn cấp tiếp tục xem hướng đi của Việt Vương Thế tử, ta lập tức phái người đuổi theo."

"Chính là chúng ta không đủ người a. Nếu phái người như ngài nói ắt phải kinh động đến Thiên hộ đại nhân, còn có khả năng kinh động Đốc Công đại nhân."

"Ngươi thật sự là rất ngốc a!"

Lưu Dụ nhịn không được cho đối phương một bạt tay,

"Ta nói có người là có người, ngươi nhanh đi đi!"

… Vâng! Tiểu thái giám khẽ cắn môi, lên ngựa rất nhanh rời đi.

Lưu Dụ liếc mắt nhìn bốn phía, vẫy thủ vệ quan lại, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!