Đệ tứ thập thất chương
Y Trọng Nhân lúc này hoàn toàn là tự mình chuốc lấy cực khổ, không nằm tịnh dưỡng năm sáu ngày thì đừng mong có sức mà xuống giường, bất quá lần này y lại không phẫn nộ giống như lần đầu tiên.
Tối hôm qua điên cuồng như vậy là do y khơi mào, không xuống giường được y cũng không thể trách cứ người kia. Tình sự hôm qua là xen lẫn trong đau đớn chính là khoái hoạt. Đau vì thân thể khó chịu, khoái hoạt do sự rung động tận sâu trong linh hồn, bây giờ nghĩ lại thân mình đều không khỏi nóng lên.
Hoá ra, bản thân đã thích Hoắc Phong rồi sao! Nghi hoặc cùng hoảng hốt nhất thời ngập tràn trong lòng.
"Ngô… Phụ thân, Bánh Bao không đi tiếp được nữa."
Thanh âm hài tử khiến Y Trọng Nhân chú ý. Nhớ ra gần đây ít có dịp bồi bạn bên cạnh tụi nhỏ, Y Trọng Nhân liền cho hai đứa nghỉ một buổi học võ.
Phụ thân Lại bị bệnh, Bánh Bao cùng Đậu Tử thực ngoan mà ở bên giường phụ thân chơi cờ, kỳ nghệ của Bánh Bao hiển nhiên không bằng Đậu Tử, viên cờ màu đen trên tay không biết nên hạ xuống chỗ nào.
Mắt nhìn bàn cờ, Y Trọng Nhân sờ sờ đầu Bánh Bao:
"Ngẫm kỹ lại, trước đây phụ thân dạy ngươi thế nào"
Ngô… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao phụng phịu tựa như một cái màn thầu thực sự.
"Đại nhân, Thái tử điện hạ tới." Bên ngoài có người bẩm báo.
Bánh Bao đem viên cờ đen ném đi, bật dậy chạy vội ra ngoài, Đậu Tử cũng không tiếp tục chơi cờ, hai đứa đồng thanh kêu Đại ca. rồi chạy mất bóng.
"Bánh Bao, Đậu Tử, đại ca có mang điểm tâm đến, mau tới ăn đi."
"Có hoa quế cao không"
Có.
"Oa! Ta muốn ăn, ta muốn ăn."
Y Trọng Nhân chậm rãi ngồi dậy, với lấy gối đầu chẹn xuống thắt lưng để dựa. Chốc sau, Hoắc Vân Khai tiến vào, phụ tử hai người cũng chẳng tỏ vẻ gì là xấu hổ.
Hoắc Vân Khai dời bàn cờ nhỏ của Bánh Bao cùng Đậu Tử sang chỗ khác, rồi ngồi xuống trên băng ghế bên giường
Y Trọng Nhân hỏi:
"Có tra được gì từ những kẻ bị bắt giữ không"
"Chương tướng quân còn đương thẩm tra. Ta mới từ ngoài cung trở về, thuận tiện mang chút điểm tâm cho Bánh Bao cùng Đậu Tử."
Chuyện Câu cá, Y Trọng Nhân không gạt Hoắc Vân Khai, cũng chính vì biết nghĩa phụ muốn làm gì, nên Hoắc Vân Khai mới kiên trì đi theo.
Hoắc Phong xuất thân võ tướng, Y Trọng Nhân cũng có ý để Thái tử tham gia vào một vài chuyện Nguy hiểm, y thậm chí còn có suy tính để Thái tử đến biên quan rèn luyện hai năm. Chỉ có ở trong quân ngũ tạo uy vọng đầy đủ, thì ngay sau Thái tử kế vị mới không sợ võ tướng chuyên quyền.
Hoắc Vân Khai hiểu được khổ tâm của nghĩa phụ, hắn đối với bản thân cũng thập phần nghiêm khắc.
Rót một chén trà cho nghĩa phụ, Hoắc Vân Khai nói:
"Vừa rồi lúc trên đường ta có gặp Cát đại nhân, hắn nói phụ hoàng ở Ngự thư phòng nổi cơn tam bành, nhờ ta nói với ngài một tiếng, để ngài khuyên nhủ phụ hoàng, đừng quá tức giận mà ảnh hưởng tới long thể."
Trong mắt Y Trọng Nhân thoáng hiện sát khí, y hỏi:
"Không biết là vì chuyện gì"
Hoắc Vân Khai phiền chán mà nói:
"Là Thiếu Khanh Du Hồng ở Thái Thường Tự nói chuyện tuyển chọn tú nữ với phụ hoàng, hắn còn nói mấy lời không quá lọt tai. Cát đại nhân không nói rõ, nhưng nghe ý tứ của hắn, thì chắc là nói vài lời không hay về nghĩa phụ. Cho nên phụ hoàng vô cùng tức giận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!