Đệ tứ thập tứ chương
( cảnh báo: có xôi nha nha nha…..)
Y Trọng Nhân tâm tình không tồi lặng lẽ trở lại trong cung. Y bị Hoắc Phong ăn đến không còn một mẩu, nghĩ muốn trả thù nhưng lại không làm gì được, Hoài Thu là chí hữu của y, bản thân đã vô pháp xoay người, chả lẽ còn để bằng hữu cũng Bị quản chế bởi thủ hạ của Hoắc Phong sao Nguyễn Hình Thiên muốn đến với Hoài Thu, không dễ dàng vậy đâu.
Y Trọng Nhân không phủ nhận bản thân đang giận chó đánh mèo, ai kêu Nguyễn Hình Thiên dám đánh chủ ý lên chí hữu của y làm chi Chỉ trách Nguyễn Hình Thiên hôm nay đến không đúng thời điểm thôi.
Bất quá Y Trọng Nhân vẫn rất đỗi bất ngờ, không nghĩ tới Hoài Thu cùng Nguyễn Hình Thiên đã cùng một chỗ mà y thế nhưng một chút manh mối cũng không nhận ra.
Y Trọng Nhân ở trong lòng không ngừng cảnh tỉnh, y bây giờ là so trước kia sơ ý hơn rất nhiều, nếu không cũng sẽ không bị Hoắc Phong ăn một cách dễ dàng như vậy.
Vừa mới bước vào phòng, Y Trọng Nhân chợt nghe một giọng nói vang lên: Ngươi đi đâu vậy
Hoắc Phong sao Y Trọng Nhân tiến vào nội gian, nhìn người nọ hỏi:
"Sao ngươi lại tới đây Ta tưởng đêm nay ngươi không đến chứ."
"Ta đã nhiều ngày không đến đây rồi."
Thản nhiên nắm lấy tay Y Trọng Nhân, Hoắc Phong lại hỏi: Ngươi đi đâu vậy
Y Trọng Nhân đóng cửa lại, thấp giọng nói:
"Đi tìm Hoài Thu. Thái tử ngày mai muốn cùng ta đi Đại Tự, ta muốn đích thân xem xét về chuyện bảo hộ. Bánh Bao cùng Đậu Tử đâu"
"Ta để Lô Đào dẫn bọn nó đến tẩm cung rồi. Ngày mai ngươi cũng đem Bánh Bao cùng Đậu Tử mang theo đi, ngươi siêu độ thân nhân, bọn nó là nhi tử của ngươi, theo lý thì nên đến, nếu không ta cũng đi với ngươi."
Mặc kệ xuất phát từ loại thân phận nào, Hoắc Phong đều cảm thấy hẳn là phải đến đó một chuyến. Nhưng Y Trọng Nhân vẫn chưa nói rõ mọi chuyện với Hoắc Phong, chuyến đi ngày mai của y không chỉ đơn giản là để siêu độ thân nhân.
Vừa nghe Hoắc Phong nói như vậy, Y Trọng Nhân lập tức bảo:
"Cảnh siêu độ có khả năng sẽ dọa đến Bánh Bao cùng Đậu Tử, chờ bọn chúng lớn lên, nếu muốn tế bái thì lại đi chuyến nữa, ngươi lại càng không thể đi, ta cũng không muốn cuộc sống sau này không được an bình."
Ha hả a… Hoắc Phong bật cười, ôm thắt lưng Y Trọng Nhân đi vào phòng ngủ,
"Ngươi khi nào trở nên nhát gan như vậy Ta tưởng rằng ngươi căn bản không quan tâm những người đó nói gì chứ."
"Chẳng lẽ ngươi muốn cả ngày nhìn một đống tấu sớ vạch tội ta" Y Trọng Nhân nhướng mày hỏi lại.
Hoắc Phong dùng sức, Y Trọng Nhân bị hắn bế lên ôm vào trong lòng, rồi Hoắc Phong ngồi xuống giường, Y Trọng Nhân thuận thế ngồi trên đùi hắn. Y Trọng Nhân cũng không ngượng ngùng, y thật tự nhiên mà choàng một tay qua cổ Hoắc Phong.
Hai người tựa như rơi vào mộng cảnh, mặc kệ Y Trọng Nhân có thừa nhận hay không, thì mối quan hệ giữa y cùng Hoắc Phong cũng theo từng hồi tiếp xúc thân mật thân thể mà càng thêm khẳng định.
Hoắc Phong theo thói quen tính rút trâm gài tóc của Y Trọng Nhân xuống, hắn thích nhìn bộ dáng Y Trọng Nhân lúc xõa tóc, cũng chỉ có lúc này y mới toát ra phong tình vô hạn. Mất đi vài phần lạnh lùng không tình người, thêm vào không ít mị hoặc câu hồn dẫn phách.
Mỗi khi tới thời điểm này, Hoắc Phong luôn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hận không thể một hơi đem Y Trọng Nhân nuốt vào trong bụng.
Cử chỉ thân mật của cả hai, khiến Hoắc Phong ngày càng muốn trầm luân cho sự mê hoặc vô biên của Y Trọng Nhân. Đây đối với một đế vương mà nói là tín hiệu nguy hiểm, nhưng đối với một người nam nhân, điều đó cho thấy khoảng cách tiến lên mối quan hệ lưỡng tình tương duyệt đã không còn xa, mà Hoắc Phong, lại càng vui vẻ chịu đựng.
Không trả lời vấn đề của Y Trọng Nhân, Hoắc Phong hôn lên mi mắt người nọ —— ánh mắt mê người.
Không phải là không có người dâng tấu vạch tội Y Trọng Nhân, vì tị hiềm, bọn Tạ Minh đều sẽ đem đám tấu sớ này giao cho hắn, mỗi lần như thế Hoắc Phong đều áp chế toán bộ.
Bây giờ không phải là thời điểm giao phong chính diện cùng những đại thần phản đối, nếu chuẩn bị không tốt, sẽ khiến cho triều thần buộc tội Y Trọng Nhân, như vậy mất nhiều hơn được.
Đè lại bàn tay đương tháo mở đai lưng mình của Hoắc Phong, Y Trọng Nhân hô hấp dồn dập mà nhắc nhở:
"Sáng mai còn phải xuất cung, ta không muốn không cưỡi ngựa được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!