Chương 42: (Vô Đề)

Đệ tứ thập nhất chương

Bữa tối, Thái tử không xuất hiện. Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Phong bảo Lô Đào mang Bánh Bao và Đậu Tử đi, còn hắn thì nắm tay Y Trọng Nhân bước vào phòng ngủ. Cho dù Hoắc Phong không nói, nhưng cũng đã ám chỉ rõ ràng.

Trong nháy mắt rảo bước vào phòng ngủ, tim Y Trọng Nhân bắt đầu đập gia tốc một cách kịch liệt, giường lớn kia tựa hồ là một cái miệng đầy máu khiến Y Trọng Nhân không khỏi khẩn trương.

Hoắc Phong đóng cửa phòng, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Y Trọng Nhân khiến hắn thập phần sung sướng. Đưa người đến bên giường, Hoắc Phong đem thân thể cứng ngắc của Y Trọng Nhân nhẹ nhàng đẩy ngã, rồi buông màn.

Dưới gối đầu có chủy thủ… Bản thân lại không uống rượu, cũng không bị kê đơn, hoàn toàn có thể chế trụ người này… Chỉ cần rời khỏi nơi đây là y có thể thoát thân… Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Y Trọng Nhân. Thân thể y nhịn không được mà run rẩy, y biết đêm nay sẽ lại giống như đêm trước.

Khi ấy, y uống rượu, lại bị hạ dược, nhưng hiện tại, y vô cùng thanh tỉnh, y thậm chí có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Nói miệng thì thực dễ, y đáp ứng Hoắc Phong sẽ thuộc về hắn, nhưng khi chuyện tới trước mắt, y mới phát hiện thực hành rất khó.

"Trọng Nhân, ngươi đáp ứng cho ta mười năm."

Hoắc Phong trước khi Y Trọng Nhân có động tác gì đã lên tiếng nhắc nhở, sau đó áp lên. Y Trọng Nhân nhịn không được đẩy Hoắc Phong ra rồi muốn xuống giường, nhưng bị người nọ từ phía sau ôm lấy, một cách gấp gáp, nụ hôn nóng rực dừng ở sau tai y.

Ngô! Thân mình Y Trọng Nhân nhất thời mềm nhũn, một đêm mê loạn kia bỗng chốc xẹt qua trước mắt.

"Trọng Nhân, ngươi đã đáp ứng cho ta mười năm, hiện tại muốn đổi ý ư" Đem người tha lên trên giường, thanh âm Hoắc Phong khàn đi làm cho tim người khác đập nhanh hơn, khiến tâm của người trong lòng rung động.

"Ta, vết thương còn chưa tốt."

Y Trọng Nhân nói ra mới phát hiện bản thân vậy mà có chút sợ hãi. Y vậy mà lại trốn tránh, lùi bước, lại vì sợ hãi mà nói dối! Y Trọng Nhân chưa kịp hoàn hồn từ trong mớ suy nghĩ của mình, thì thân thể lại một lần nữa bị người áp dưới thân.

Hoắc Phong dễ dàng tháo đai lưng của Y Trọng Nhân, phun nhiệt khí bên tai y.

"Ngươi muốn chạy trốn Y Trọng Nhân mà ta nhận thức, cho tới bây giờ cũng không phải là người ưa chạy trốn." Đầu lưỡi nhẹ khêu khích.

Y Trọng Nhân nhịn không được mà rên thành tiếng, rồi lại tự trấn định mà nói:

"Phép khích tướng đối ta vô dụng. Ta đã nói cho ngươi mười năm, tức sẽ không hối hận. Hoàng Thượng chẳng lẽ cho rằng thời điểm trước mắt còn cần phải làm cho rõ Lần đầu Hoàng Thượng có thể nói là say rượu làm loạn, lúc này Hoàng Thượng muốn như thế nào để lấp kín miệng lưỡi của các quan lại đây"

"Tạ Minh, Chương Hoài Thu bọn họ đều là người của ngươi, sẽ không nhiều lời. Nguyễn Hình Thiên cùng những đại thần khác một đường theo ta cũng sẽ không lên tiếng. Những người còn lại, không cần phải để ý tới.

Ta mặc dù muốn định nhân tâm, nhưng cũng không tất phải để bọn họ nắm mũi dẫn đi, ta là Hoàng Thượng, là thiên tử, chuyện này không có chỗ cho bọn họ xen vào.

Trọng Nhân, chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi."

Câu cuối cùng này, tất nhiên là một lời mang hai nghĩa.

Cuồng dã mà hôn lên môi Y Trọng Nhân, Hoắc Phong không cho phép người này tiếp tục trốn tránh, kiều diễm triền miên như vậy hắn đã đợi lâu lắm rồi. Cho dù lý trí nhắc nhở hắn hiện tại cần phải khắc chế, nhưng sau khi nhìn thấy y, thứ còn sót lại cũng chỉ là dục vọng nồng đậm.

Nếu thời gian có thể quay lại, hắn nhất định phải chăm sóc y, nhất định phải quý trọng y, chứ không phải dùng những ngôn ngữ cực kỳ thô bỉ vũ nhục y, thương tổn y.

Tóc mai chạm tóc mai, Hoắc Phong lại một lần nữa không chút do dự ngậm lấy nơi mà Y Trọng Nhân cả đời cũng không buông được. Vết thương này, không chỉ lưu lại trên người Y Trọng Nhân, mà còn khắc sâu trong tâm y.

Nếu y để ý như thế, hắn sẽ dùng phương thức này nói cho y hay, hắn, không quan tâm. Cho dù nơi đây có bị cắt mất hoàn toàn, hắn cũng không quan tâm.

Hoắc Phong muốn, chính là một người tên Y Trọng Nhân, một người lúc hắn tuyệt vọng nhất lại mang đến cho hắn vô hạn hy vọng, cũng thiếu chút nữa vì hắn mà mất mạng.

Cắn chặt lấy môi mình, Y Trọng Nhân hai tay ôm lấy đầu Hoắc Phong muốn đẩy đối phương ra, lại rối rắm mà tham luyến sự an ủi từ miệng lưỡi của đối phương. Nơi đã dài ra kia cho dù có bị kích thích, cũng sẽ không giống nam nhân bình thường mà trướng lên, chỉ là có chút cứng, thoạt nhìn vẫn còn non nớt.

Thân mình bị lật sấp lại, Y Trọng Nhân nắm chặt sàng đan, đầu lưỡi ấm áp liếm qua nơi vừa mới khôi phục của y. Bình thường luôn tận lực làm cho nơi riêng tư kia sạch sẽ có lẽ là vì giờ khắc hoan ái này.

Khi đầu lưỡi tham nhập, Y Trọng Nhân rốt cuộc nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng, linh hồn tựa như bị sự tham nhập liến lộng kia mà loét ra từng lỗ.

Một cỗ lạnh lẽo đánh úp lại, khiến Y Trọng Nhân giật mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!