Chương 40: (Vô Đề)

Đệ tam thập cửu chương

Nếu hỏi rằng trên tay Hoắc Phong có lợi thế gì có thể khiến Y Trọng Nhân nguôi giận, thì đó chính là ba hài tử. Tối hôm qua Y Trọng Nhân nhận mọi thống khổ, hắn rất muốn bồi ở bên người y, nhưng hắn cũng hiểu rõ tính tình người nọ.

Nếu Y Trọng Nhân tỉnh lại nhìn thấy hắn, khó bảo đảm sẽ không rút kiếm xử ngay, cho nên hắn trước hết để cho Vân Khai, Đậu Tử cùng Bánh Bao đến làm tiêu tan lửa giận trong lòng Y Trọng Nhân.

Hoắc Phong cũng chẳng kiêng dè mà dặn Ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn nhẹ cho người của Ngưng Thần cung, còn đặc biệt dặn ba hài tử phải đích thân đưa đến bên giường cho phụ thân. Hoắc Phong còn viết phong thư gửi đến Y Trọng Nhân, nhờ Đậu Tử giao cho y.

Đương nhiên khi ở trước mặt hài tử, Y Trọng Nhân không tiện phát tác, nhưng khi Hoắc Vân Khai đụng vào, y chỉ cảm thấy vạn phần xấu hổ. Cũng may biểu hiện của Hoắc Vân Khai rất bình thường, cho dù phải đỡ y đứng dậy cũng không có nửa phần mất tự nhiên.

Bánh Bao cùng Đậu Tử mỗi đứa một câu chọc cho phụ thân vui vẻ. Phụ hoàng có nói thân mình phụ thân khó chịu, cho nên Bánh Bao và Đậu Tử thực lo lắng, tụi nó chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng yếu ớt như vậy của phụ thân.

Sau khi Y Trọng Nhân ăn xong, Đậu Tử đưa cho phụ thân một phong thơ, nói là phụ hoàng cấp. Thừa dịp nghĩa phụ ngẩn người, Hoắc Vân Khai đem hai đệ đệ mang đi.

Trọng Nhân, ta biết ngươi nhất định rất hận ta.

Nhưng chuyện tối hôm qua, không phải do say rượu mê loạn, mà là việc bản thân ta sau khi nhìn thấy ngươi ở Ngọc Thành Quan vẫn luôn muốn làm.

Trọng Nhân, sáu năm qua, mỗi khi đêm về ta đều nhớ đến ngươi. Nhớ tới ánh mắt ngươi, nhớ tới trang dung của ngươi, nhớ tới sự khinh thường ngươi dành cho ta.

Lúc đầu, ta phẫn nộ vô cùng, chỉ nghĩ bằng mọi cách phải nắm thiên hạ để ngươi không tiếp tục khinh miệt ta; nhưng sau đó, ngươi lại là người ta nghĩ đến nhiều nhất, không chỉ ánh mắt ngươi, ta còn muốn nhìn thấy giương mặt thật sự phía sau lớp trang dung đó.

Khi ta đuổi tới Ngọc Thành Quan, ta đã nhìn thấy, ánh mắt đó của ngươi khảm vào tâm ta, thấy nụ cười chân thật mà trước nay ta chưa thấy bao giờ. Một khắc kia, ta mới biết vì sao sáu năm qua ta đối với ngươi nhớ mãi không quên.

Trọng nhân, ta đã ngoài bốn mươi, ta không nghĩ sẽ lại tiếp tục bỏ lỡ, ta không có nhiều sáu năm như vậy.

Ta biết, khi ta ngồi trên vị trí này, thân bất do kỷ là điều không thể tránh khỏi, nhưng đối với ngươi, ta tuyệt không nhượng bộ. Cho dù phải đối đầu với lực cản trong triều, cho dù quan viên phản đối kịch liệt, ta cũng phải chặt chẽ giữ lấy ngươi.

Bởi vì, trên đời này, chỉ có một Y Trọng Nhân.

Nhược thủy ba nghìn, ta, chỉ lấy một biều ẩm.

Trọng Nhân, cùng một chỗ với ta đi. Cùng ta chưởng quản thiên hạ này, cùng ta nhìn Vân Khai trở thành một đấng minh quân; nhìn Bánh Bao cùng Đậu Tử ngày một lớn lên. Ngươi, là phụ thân của chúng; ta, là phụ hoàng của chúng.

Khớp hàm Y Trọng Nhân cắn chặt, khi y nhìn đến chữ cuối cùng, liền mạnh tay ném thư sang một bên. Hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, Y Trọng Nhân dồn dập thở dốc, nghĩ muốn áp chế thứ cảm xúc nào đó đang làm y vô cùng khổ sở.

… Chuyện tối hôm qua, không phải là say rượu mê loạn…

… đối với ngươi nhớ mãi không quên…

… Trên đời này, chỉ biết có Y Trọng Nhân. Nhược thủy ba nghìn, ta, chỉ lấy một biều ẩm…

… Trọng Nhân, cùng một chỗ với ta đi…

Nhắm chặt mắt lại, Y Trọng Nhân kéo chăn phủ qua đầu. Y có thể không nháy mắt mà chặt bỏ đầu người khác, có thể thờ ơ nhìn những người đó chết ở trước mặt mình, nhưng đối mặt với bức thư không quá dài của Hoắc Phong, y lại một lần nữa không biết phải phản ứng như thế nào.

Trong óc loạn cào cào, trong lòng cũng loạn theo, trong tâm từng chút một cảm nhận được nỗi xót xa mà y đã lâu chưa gặp, cảm giác đau lòng ấy không ngừng quẫn quanh. Đáng chết! Đáng chết!

Y chán ghét loại cảm giác không thể khống chế này, y là Y Trọng Nhân, là người không bao giờ đánh mất đi lý trí cùng lãnh tĩnh!

Chi nha, cửa phòng bị người đẩy ra, Y Trọng Nhân dùng sức cắn môi, kéo chăn xuống.

Màn giường chưa được treo lên lại bị người vạch ra, Y Trọng Nhân trong cơn giận dữ, hai mắt đỏ bừng mà trừng người mới tới, thư trong tay bị y nắm chặt thành một đoàn.

Người vừa tới ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay cầm chặt bức thư của y, chậm rãi cúi người. Y Trọng Nhân hơi thở bất ổn, tay kia từ dưới gối đầu lôi ra một thanh chủy thủ. Đối phương lại coi như không thấy, hắn hôn vào đôi môi lạnh lẽo của Y Trọng Nhân, ôn nhu quấn quít.

Y Trọng Nhân nắm chặt chủy thủ, tay lại run rẩy đến nổi không khống chế được. Đối phương dễ dàng lấy đi chủy thủ nguy hiểm kia, dùng đôi tay thô ráp của mình phủ lấy đôi tay run rẩy của Y Trọng Nhân.

Cho đến khi nhiệt độ trên môi Y Trọng Nhân và hắn như nhau, thì đối phương mới thối lui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!