Chương 37: (Vô Đề)

Đệ tam thập lục chương

Vạt áo bị ném ra ngoài giường, chỉ chốc lát sau từ quan phục đỏ thẩm đã biến thành nội y thuần bạch. Khi trên thân truyền đến từng đợt lạnh lẽo, thì Y Trọng Nhân mãnh liệt bừng tỉnh.

Ngươi muốn làm gì!

Nửa thân trên trần truội nằm dưới thân một người nam nhân, sắc mặt Y Trọng Nhân trở nên trắng bệch, ánh mắt băng lãnh: Ngươi dám.

Hoắc Phong không thèm quan tâm sự uy hiếp của Y Trọng Nhân, hắn thẳng lưng đem quần áo trói buộc trên người cởi ra, rất nhanh, Hoắc Phong cũng giống Y Trọng Nhân, nửa thân trên để trần.

"Hoắc Phong, ngươi nếu dám làm vậy, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Đôi mắt Y Trọng Nhân đầy tơ máu, căn bản không quan tâm hiện tại đối phương đã là đế vương có thể đè chết y chỉ với một đầu ngón tay.

Hoắc Phong khom người, hôn lên môi Y Trọng Nhân, tựa như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại hôn sâu một cách mãnh tiệt.

Y Trọng Nhân không phải không hiểu sự đời, nhưng y chỉ nhìn thấy chứ chưa tự mình trãi qua. Uy hiếp cùng hung ác của y lập tức tan rã trong sự xâm lược tràn ngập khí tức nam tính của Hoắc Phong, hơn nữa y bị hạ dược, đã vậy còn uống rượu, đầu lưỡi luồn vào miệng dễ dàng hút đi toàn bộ chống cự của Y Trọng Nhân, y chỉ cảm thấy đỉnh giường không ngừng chao đảo.

Ngô…

Y Trọng Nhân không hề biết bản thân có thể phát ra thứ thanh âm quyến rũ êm ái như vậy, tiếng thở dốc của Hoắc Phong càng lúc càng càng nặng nề.

Dục vọng dưới đáy lòng ắn trong nháy mắt khi chạm vào Y Trọng Nhân liền muốn thoát khỏi nhà giam của lý trí, chỉ muốn đem người mà hắn nhớ mong từ rất lâu nuốt vào trong bụng.

—— [

"Ngươi là một kẻ nhu nhược."]

Không! Ta không phải người nhu nhược! Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta sẽ trở thành vương giả trong thiên hạ!

—— [

"… Việt Vương gia tay cầm bảy mươi vạn binh mã, thế nhưng khiếp nhược đến độ bị một tên hoạn quan như ta tùy tiện khi dễ…"]

Ngươi nói ta như vậy.

Ta nên phạt ngươi thế nào đây Ta muốn chặn miệng ngươi lại, khiến cho ngươi biết ta cỡ nào dũng mãnh, muốn đôi môi mỏng manh kia của ngươi không thể buông ra những lời chọc giận ta nữa.

——[

"Ta vẫn luôn xem thường ngươi, hiện tại lại càng xem thường ngươi hơn."]

Ngươi xem thường ta là bởi vì trong lòng ngươi không có ta. Ta muốn có được tâm của ngươi, muốn ngươi sẽ chỉ ở dưới thân Hoắc Phong này nói muốn ta!

—— [

"… Nhưng ngươi, ngay cả hoạn quan cũng không bằng!"]

Hoạn quan… Hoạn quan… Trọng Nhân, ngươi đối đãi với bản thân như vậy sao Không, ngươi không phải hoạn quan. Ngươi có biết, vì muốn làm cho ngươi để mắt đến mà ta ngay cả mệnh của mình cũng lấy ra liều.

Mặc kệ ngươi có phải là hoạn quan hay không, lần đầu tiên thấy ngươi khi ta ngày đêm thần tốc đuổi tới Ngọc Thành Quan, ta cơ hồ vô pháp khống chế dục vọng mãnh liệt đang trào dâng, chính lúc đó ta mới hiểu được bản thân vì sao vẫn không quên ngươi.

Nguyên lai, ta bất tri bất giác đã sớm yêu ngươi.

Ngươi, mang con ta đi, lại cầm theo trái tim ta. Trọng Nhân, là ngươi trêu chọc ta trước.

Rời khỏi đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ của Y Trọng Nhân, nhìn cặp mắt đầy mê ly của đối phương, Hoắc Phong thở hổn hển sờ soạng khắp người Y Trọng Nhân, trong tích tắt, hắn tìm được hai nơi bị trúng tên ở trên hõm vai cùng cánh tay đối phương.

Hoắc Phong lập người Y Trọng Nhân lại, một đạo vết thương dường như xuyên suốt khắp toàn bộ tấm lưng đập vào đáy mắt, trừ cái này ra, còn có thêm những vết sẹo lớn nhỏ trải rộng khắp thân thể tái nhợt của Y Trọng Nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!