Đệ tam thập ngũ chương
Y Trọng Nhân cước bộ không vững được Hoắc Phong đưa đến bên giường, y một tay đẩy Hoắc Phong ra, nói: Thần, tự làm được.
Yết hầu Hoắc Phong động động, đột nhiên dùng sức đem Y Trọng Nhân đẩy ngã trên giường.
Trong nháy mắt thân thể ngã sấp xuống, Y Trọng Nhân tỉnh rượu hơn phân nửa, không đợi y cử động, một bóng đen nhanh chóng áp lên, màn buông, tầm nhìn trở nên hôn ám.
Nếu lúc này Y Trọng Nhân còn chưa phát hiện được nguy hiểm, thì y đã không phải là Y Trọng Nhân. Hai tay chống lên ngực Hoắc Phong, sắc mặt Y Trọng Nhân lạnh dần:
"Hoàng Thượng, người muốn làm gì"
Hoắc Phong càn quấy sờ lên gương mặt mịn màng của Y Trọng Nhân, thanh âm ám ách:
"Ta chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."
"Hoàng Thượng có thể buông thần ra trước không" Y Trọng Nhân bị Hoắc Phong ép tới mức khó chịu.
Hoắc Phong thoáng dịch thân, hai chân khóa tại hai bên hông Y Trọng Nhân, lại dùng sức kéo hai tay của y, đem người vây dưới thân. Y Trọng Nhân vận công muốn đẩy người này ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, bản thân vậy mà không có chút khí lực!
Ngươi hạ thuốc ta !
Suy đoán như vậy khiến sự cung kính vốn nên có với Hoắc Phong không sót lại chút gì.
"Để ngươi không đẩy ta ra." Lúc này Hoắc Phong không còn là Hoàng đế cao cao tại thượng, ngược lại càng thêm nguy hiểm.
Sơ suất! Bất quá hiện tại không phải là thời điểm hối hận, việc Y Trọng Nhân nghĩ đến đầu tiên chính là kéo dài thời gian, tới khi Vân Khai đem Đậu Tử cùng Bánh Bao quay về hoặc là lúc bản thân có thể ép được dược tính ra.
Trọng Nhân.
Ngón tay thô ráp của Hoắc Phong lướt qua mi mắt của Y Trọng Nhân, giọng nói khàn khàn khiến cho tâm y rung động. Hô hấp của hắn cùng Y Trọng Nhân hoàn toàn giao hòa.
Y Trọng Nhân quay đầu đi, không nhìn hắn.
Hoắc Phong không cho y trốn tránh, kéo mặt y qua để nhìn thẳng vào mắt mình.
Vì sao lại là ta Hoắc Phong hỏi ra nghi hoặc đã nhiều năm chôn ở trong lòng,
"Ngươi cứu nhiều người như vậy, vì sao cố tình trợ ta nắm được thiên hạ"
Y Trọng Nhân theo thói quen lộ ra vẻ chê cười:
"Chẳng qua vừa đúng lúc thôi."
Trọng Nhân, Hoắc Phong một tay đặt lên ngực Y Trọng Nhân, thần sắc nghiêm túc,
"Ta muốn nghe lời nói thật lòng của ngươi. Vì sao là ta" Rồi, hắn hít sâu một hơi, giọng nói trầm hơn,
"Sáu năm nay, ta vẫn luôn tự hỏi, tại sao ngươi lại chọn ta Trọng Nhân, ta quả thực rất muốn biết."
Một trận mê muội đánh úp đến, Y Trọng Nhân nhắm mắt lại. Hoắc Phong ôm thắt lưng Y Trọng Nhân, xoay người, Y Trọng Nhân đã nằm trên người của hắn.
Hoắc Phong rút trâm cài tóc trên đầu Y Trọng Nhân ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt y.
"Trọng Nhân, nói cho ta biết đi."
Từng tiếng tim đập hữu lực từ trong ngực Hoắc Phong truyền vào tai Y Trọng Nhân, cánh tay mạnh mẽ ôm siết lấy thắt lưng y, bàn tay mơn trớn khuôn mặt y lại phá lệ ôn nhu, đầu váng mắt hoa, Y Trọng Nhân chỉ cảm thấy một trận lửa nóng từ khuôn mặt được hắn vuốt ve lan khắp toàn thân.
"Trọng Nhân… Nói cho ta biết…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!