Đệ nhị thập lục chương
Lận phủ vốn yên bình bởi vì một người đến mà có vẻ đôi chút bối rối. Bên ngoài Lận phủ, Việt Vương đem quân thân vệ chặt chẽ bao vây phủ, người không biết chuyện còn tưởng rằng Lận phủ đã phạm tội lớn.
Rất nhanh, tin tức chủ nhân Lận phủ là Y Trọng Nhân Đã chết nhiều năm của Hỗ An Vệ truyền khắp toàn bộ Ngọc Thành Quan, ngay sau đó trên tường thành Ngọc Thành Quan xuất hiện một phần Chiếu chỉ tẩy oan, bấy giờ lão bách tính ở nơi đây mới biết được những đại thẩm trong Lận phủ lại là gia quyến của trung thần được Y Trọng Nhân cứu.
Trong lúc nhất thời, Ngọc Thành Quan một mảnh xôn xao.
Y Trọng Nhân vẫn chẳng hay biết việc này, khi trở lại Lận phủ, y chỉ thấy Chương Hoài Thu, cũng nhìn thấy vẻ áy náy trên mặt hắn. Y Trọng Nhân không vui, lẽ ra Hoài Thu nên biết y không muốn tái kiến Việt Vương mới phải.
Chương Hoài Thu không vì mình mà biện minh, nhưng Nguyễn Hình Thiên bên canh hắn lại đứng ra giải thích, để lộ tung tích của Y Trọng Nhân cho Việt Vương biết đến không phải là Chương Hoài Thu, mà là phụ thân của hắn, Chương Đức Nguyên.
Y Trọng Nhân vừa nghe, liền đoán được nguyên nhân lão ca làm như vậy. Lão ca vẫn cho rằng y thực ủy khuất, ngay cả mọi người trong nhà cũng cho là như vậy, nhưng bản thân y lại không cảm thấy thế. Y không quan tâm người khác thấy y thế nào, người trong thiên hạ cho rằng y là gian nịnh y cũng chẳng để ý.
Hài tử ở trên tay Hoắc Phong, cho nên Y Trọng Nhân không thể đi đòi về, trở lại Lận phủ y liền quay về phòng, đem hết thảy ồn ào náo động đều nhốt ở ngoài cửa. Hoắc Phong nói muốn trị tội của mình, Y Trọng Nhân nửa điểm cũng không lo lắng, y càng để ý việc Hoắc Phong dự tính muốn y hồi kinh hơn.
Còn có, người nọ vì sao phải nói là phụ vương của Bánh Bao Hắn không tin người nọ không biết thân thế của Bánh Bao.
Y Trọng Nhân có dự cảm, cuộc sống yên bình mà bản thân muốn sắp không còn rồi.
Hoắc Phong không lập tức tìm Y Trọng Nhân, hắn ôm Bánh Bao cùng Đậu Tử, đi tới phòng của trưởng tử Vân Khai.
Phụ tử hai người đã từ biệt sáu năm, còn tiểu nhi tử mới vừa sinh ra không bao lâu đã phải rời xa hắn. Sáu năm, cảnh còn mà người mất. Nhìn thấy trưởng tử đã trưởng thành, Hoắc Phong trong lòng cảm khái ngàn vạn lần, nhưng đối mặt tiểu nhi tử chỉ có tò mò và xa lạ, tâm Hoắc Phong đau đớn không thôi.
Đậu Tử cùng Bánh Bao đang xoay tới xoay lui trong ngực quái thúc thúc, bọn nó muốn đi tìm phụ thân. Mắt thấy hai hài tử sắp khóc, Hoắc Phong vội buông bọn nó xuống, để Chương Hoài Thu dẫn hai đứa đi tìm Y Trọng Nhân, trong phòng chỉ còn lại phụ tử hai người.
Câu đầu tiên Hoắc Vân Khai nói đó là:
"Phụ vương, ngài thu được thư ta gửi chưa"
Nhận được. Hoắc Phong vươn tay giữ chặt bả vai nhi tử, trong mắt là niềm vui không thể chư giấu,
"Ngươi trưởng thành rất nhiều. Nghe Hoài Thu nói ngươi vẫn luôn đi theo nghĩa phụ của ngươi tập võ đọc sách, mấy năm nay sống có tốt không"
Tuy rằng sớm đã biết được nhi tử ở bên người Y Trọng Nhân không chịu nửa điểm ủy khuất, nhưng thân là phụ thân, Hoắc Phong vẫn muốn chính mồm hỏi một câu.
Nghe ra trong lời nói của phụ vương không chút nào để ý đến việc hắn nhận nghĩa phụ, Hoắc Vân Khai lập tức nói:
"Nghĩa phụ võ công cao cường, học thức uyên bác, hài nhi ở bên nghĩa phụ nhận được ích lợi không nhỏ. Phụ vương, nghĩa phụ đối hài nhi, đối đệ đệ có ân cứu mạng, cũng có ân tái tạo, hài nhi muốn mang nghĩa phụ trở lại kinh thành."
Hoắc Vân Khai trầm giọng,
"Hài nhi muốn khi nghĩa phụ dưỡng lão, có chăm sóc người trước lúc lâm chung, mong rằng phụ vương có thể đáp ứng."
Nói xong, Hoắc Vân Khai quỳ xuống.
Nghĩa phụ không nói, nhưng hắn cũng hiểu một việc. Nghĩa phụ thân thể không trọn vẹn, hiện giờ phụ vương nắm được thiên hạ, lấy thân phận của hắn, nghĩa phụ có điều cố kỵ cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Hoắc Vân Khai mặc kệ, nếu đã nhận nghĩa phụ làm nghĩa phụ, hắn liền muốn hiếu thuận với người, giúp nghĩa phụ an dưỡng tuổi già. Người khác muốn cười, liền cứ việc cười đi.
Hoắc Phong nhìn vẻ mặt kiên quyết của nhi tử, thật ra rất vui mừng, nhưng là có chút thản nhiên không vui. Phần không vui này không phải bởi vì nhi tử muốn nhận người nọ làm nghĩa phụ, mà là hắn cảm thấy nhi tử quá mức Coi trọng Y Trọng Nhân.
"Ngươi nên biết, nghĩa phụ của ngươi trước kia, là người trong cung. Ngươi, là trưởng tử của phụ vương, tương lai là Thái tử. Ngươi nhận hắn làm nghĩa phụ, sẽ bị mọi người nhạo báng, càng sẽ bị sự phản đối của đại thần. Ngươi phải nghĩ cho kỹ."
Tưởng rằng phụ vương không nguyện ý, nên Hoắc Vân Khai chút có mất hứng.
"Không có nghĩa phụ, hài nhi cùng Đậu Tử đã sớm chết. Nếu chỉ vì bị người khác chê cười liền vứt bỏ nghĩa phụ, vậy thì hài nhi cùng đám người vong ân phụ nghĩa có gì khác nhau Phụ vương, chẳng lẽ ngài cũng bởi vì thân phận nghĩa phụ mà ghét bỏ y sao Ngài có thể đoạt được thiên hạ, cũng vì công sức mà nghĩa phụ bỏ ra rất lớn, ngài không biết sao
"Hoắc Vân Khai thực thất vọng, vô cùng thức vọng. Hắn tưởng rằng phụ vương sẽ ủng hộ quyết định của hắn, nào ngờ… Hoắc Phong sao lại không nhìn ra thất vọng trong mắt nhi tử, hắn xoay người đem Hoắc Vân Khai nâng dậy, sắc mặt bình tĩnh mà nói:"Phụ vương lần này đến đây, chính là muốn đón nghĩa phụ của ngươi hồi kinh, nếu phụ vương ghét bỏ thân phận của y, thì sẽ không từ kinh thành một đường chạy tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!