Chương 23: (Vô Đề)

Đệ nhị thập nhị chương

Tin tức Việt vương đả bại Côn quốc tiến vào kinh thành trong nháy mắt truyền khắp Ngọc Thành Quan, tất cả mọi người đều tin tưởng, việc này chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Nam Sở quốc.

Sáu năm qua, binh mã Việt Vương liên tục giành thắng lợi.

Hai năm trước, tân Giáo chủ Thiên Thần giáo tử vong một cách khó hiểu, Thiên Thần giáo hoàn toàn sụp đổ, đại bộ phận giáo chúng trở thành binh lính dưới trướng Việt Vương.

Không có Y Trọng Nhân cùng Hỗ An Vệ và Ngự Thân Vệ, đối mặt với đại quân Việt Vương không chút nào nương tình, nếu không phải Côn quốc bỏ đá xuống giếng, Việt Vương đã sớm có thể đánh vào kinh thành.

Chẳng bao lâu sau, lại thêm tin tức xác thực truyền đến. Việt Vương tự mình dẫn đại quân đánh vào kinh thành, Như Thái hậu tự sát, tiểu Hoàng đế chạy khỏi hoàng cung bị binh lính không nhận ra nên chém chết, Nam Sở quốc đã nằm trong tầm khống chế của Việt Vương.

Trong trận chiến này Côn quốc thiệt hại năm mươi vạn binh mã, Quốc Quân Côn quốc đầu hàng, nguyện ý trở thành nước chư hầu của Nam Sở quốc, cũng nhượng ra sáu tòa thành trì.

Việt vương tại thời điểm loạn trong giặc ngoài giành được Nam Sở quốc, đánh bại Côn quốc, tiếng hô thỉnh Việt Vương đăng cơ càng ngày càng cao, lão bách tính đều tin tưởng Việt Vương sẽ mở ra một thời kỳ thịnh thế cho bọn họ.

So sánh với bên pháo hoa đầy trời, trong Lận quý phủ lại có vẻ nặng nề. Đưa hai hài tử cho Tiểu Cầm mang đi, Y Trọng Nhân triệu tập tất cả mọi người lại.

Hoắc Vân Khai đã rất lâu không kinh hoảng như thế, nghĩa phụ thực lãnh tĩnh, lãnh tĩnh đến mức lạnh lùng.

"Việt Vương đã thắng lợi."

Y Trọng Nhân bình thản mở miệng, những người khác đều gật gật đầu, đây là kết quả bọn họ đã sớm dự liệu được.

Nhìn từng người từ thẩm thẩm, tỷ tỷ cùng các muội muội đã làm bạn với mình nhiều năm qua, Y Trọng Nhân nói:

"Năm đó, các ngươi bị Nhị Vệ hãm hại, không thể không rời đi kinh thành, hiện tại Việt Vương sắp chấp chưởng thiên hạ, cũng là lúc các ngươi vinh quang trở về."

"Như Hải, ngươi nói gì vậy."

Chương đại thẩm tuyệt không cao hứng,

"Chúng ta đều là lão bà đã bước một chân vào quan tài, nào có chuyện vinh quang quay về. Chờ lão ca của ngươi cùng Hoài Thu bọn họ trở về, chúng ta mọi người một nhà liền ở nơi này, vậy không tốt sao."

Đúng vậy đúng vậy.

Tất cả mọi người đồng ý. Vinh quang tuy rằng tốt đẹp, nhưng sau khi đã trải qua sinh tử, bình thản mới là thứ bọn họ muốn.

"Các ngươi đã nghĩ như vậy, vậy chờ lão ca bọn họ trở về hoặc gởi thư rồi nói sau." Y Trọng Nhân nhìn về phía Hoắc Vân Khai.

Hoắc Vân Khai lập tức nói:

"Ta muốn cùng nghĩa phụ ở một chỗ, Đậu Tử cũng không muốn ly khai ngài."

"Ta sẽ không cùng ngươi hồi kinh."

Một câu nói này của Y Trọng Nhân đã chặt đứt mọi hy vọng của Hoắc Vân Khai, huyết sắc trên mặt Hoắc Vân Khai nháy mắt rút đi.

Y Trọng Nhân chịu đựng, nói:

"Ta thật vất vả ly khai kinh thành, ly khai nơi đó, ta sẽ không tái trở về. Ngươi là Việt Vương Thế tử, phụ vương ngươi đã là chủ thiên hạ này, ngươi rất có thể sẽ là Thái tử, ngươi phải hồi kinh, Đậu Tử cũng vậy."

"Nghĩa phụ! Ngài là ân nhân cứu mạng của ta cùng Đậu Tử, cũng là ân nhân cứu mạng của phụ vương. Ta dám cam đoan, trở lại kinh thành phụ vương nhất định sẽ dùng đại lễ đối đãi với ngài! Ngài nhẫn tâm rời xa Đậu Tử sao" Còn có ta.

Khớp hàm Y Trọng Nhân cắn thật chặt, y làm sao có thể ly khai Đậu Tử được Đậu Tử cùng Bánh Bao chưa từng rời khỏi y, hiện tại ngay cả buổi tối đi ngủ, chúng nó cũng nhất định phải cùng ngủ với y. Y không phải cha ruột của tụi nó, nhưng y thật sự xem bọn nhỏ là nhi tử của chính.

Nhưng là, luyến tiếc cũng phải bỏ được!

Hít sâu một hơi, Y Trọng Nhân đứng lên, lạnh giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!