Trần Dung lắc đầu.
Vương Hoằng ngẩn ra, nhíu mày.
A Dung không nhìn chàng, chỉ cúi đầu nói:
"Thất lang chính là thần tiên nơi thế gian, phong thái siêu quần. Lần đầu A Dung gặp quân, tim đập khó có thể tự áp chế. Ngưỡng mộ đúng là thành tâm thành ý."
Nàng nói
tới đây rồi cười khổ: "Tất nhiên, nếu không phải có sự kiện Nam Dương
vương kia, có lẽ cả đời này của A Dung cũng sẽ không nói với quân những
lời đó, hay tấu thủ khúc đó. Có lẽ, ngay cả khi vào quan tài, hồn về tha hương, tóc bạc trắng xoá, con cháu đầy đàn, lang quân cũng sẽ không
biết, một nữ lang tục diễm như Trần thị A Dung cũng từng đối với Thất
Lang có tâm ý như thế.
"Nàng dần dần cúi đầu xuống, run giọng nói:"Thân phận của Trần Dung thấp hèn, tính tình lại tục tằng không
chịu nổi. Biết Thất lang độ lượng rộng rãi khoan dung nên đã lợi dụng
điều này để biểu đạt nội tâm, cầu mong có thể thoát khỏi an bài của gia
tộc.
"Nàng dừng một chút, giọng nói càng khiếp nhược:"Mặc kệ tình ý của A Dung đối với lang quân là thật hay là giả, thời khắc làm chuyện đó,
động cơ của A Dung cũng không phải là đơn thuần mà thật sự vì muốn thoát khốn. Sau đó lang quân có hỏi, A Dung suy nghĩ mãi không thôi.
Vì việc
này, A Dung vẫn canh cánh trong lòng, đêm nay cố ý tiến đến, đó là mong
được Thất lang khoan thứ."
Lúc này nàng đã cúi thấp không đứng lên nổi.
Sao đầy trời và đèn đuốc xa xa cùng tỏa ra hào quang rạng rỡ, chiếu vào
dáng người thướt tha, đường cong quyến rũ của nàng, chiếu vào mái tóc
đen dài của nàng, khiến toàn thân nàng mang một vẻ mị hoặc khiến người
ta miệng khô lưỡi khô, bất tri bất giác, Vương Hoằng chuyển tầm mắt.
Nhưng chỉ chốc lát, chàng lại quay đầu nhìn thẳng nàng.
Ánh mắt của chàng có chút sâu thẳm.
Nhìn nàng chăm chú, Vương Hoằng khẽ nói:
"Lời nói của nàng, trong lòng ta đã sớm biết."
A Dung hổ thẹn.
Vương Hoằng chậm rãi đến gần nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!