Thành Lạc Dương bị vây hãm!
Không lâu trước đó, nó vẫn là đô
thành của người Tấn, là nơi phồn hoa nhất mà sĩ tộc trong thiên hạ hướng tới, là nơi mọi người Hán khi tha hương rồi chết, đều không thể không
quỳ xuống triều bái!
Vậy mà nó đã bị vây hãm!
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp thành đầy tiếng bi thương!
Cùng với tiếng khóc lóc, mỗi người đều cảm thấy bất an. Trong khoảng thời
gian ngắn, Nhiễm Mẫn trở nên quan trọng, cơ hồ là từng đại gia tộc đều
cử hành dạ yến, mời y tới làm khách.
Nhưng lúc này, y lại mất tích.
Mọi người kinh hãi, đều phái người tiến đến hỏi Nam Dương vương, ngay cả
Trần gia chuẩn bị có đám hỏi với y cũng thành đối tượng hỏi han của mọi
người.
Nhưng mà, không có ai biết đáp án.
Thời gian một
ngày lại một ngày đi qua, cảm xúc khủng hoảng đã đến điểm cực hạn. Có
một số gia tộc đang chuẩn bị chuyển nhà, bỏ chạy hướng tới thành Kiến
Khang.
Ngay dưới tình huống này, một hộ vệ phá vỡ sự bình tĩnh,
xông thẳng vào trong phủ đệ:
"Bẩm lang chủ — ngoài thành có hai ngàn sĩ tốt, là Nhiễm tướng quân phái tới thủ hộ Nam Dương vương."
"Nhiễm tướng quân? Bản thân y thì ở đâu?"
"Không biết, tiểu tướng quân đến nói, Nhiễm tướng quân vẫn khỏe, chỉ cần một sĩ tốt cũng có thể địch lại mười người Hồ. Có bọn họ ở đây, thành Nam Dương không có việc gì."
"Thật sự nói như thế sao?"
Không dám nói dối.
Tốt tốt tốt.
Tiếng hoan hô rất nhanh đã rơi vào tai mọi người ở trên đường phố Nam Dương,
dần dần, tiếng hoan hô được mở rộng, nhuộm đẫm thành mừng rỡ như điên.
Nghe thấy tiếng cuồng hô bên ngoài dấy lên như thủy triều, Trần Dung nói với Bình ẩu:
"Chúng ta cũng đi nhìn xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!