Trần Dung vừa mới bước vào bậc thang, cửa điện mở ra, hương thơm xông vào mũi, nhóm sĩ tộc tấp nập đi ra, yến tiệc đã tan.
Trần Dung ngẩn ra, nàng vội vàng lui vào một góc, đứng ở nơi đó, nhìn bóng
dáng Vương Ngũ lang di chuyển trong đám người, trong mắt nàng hiện lên
một chút ảo não. Toàn bộ buổi tối, nàng không tìm được cơ hội ở chung
một chỗ cùng Vương Ngũ lang.
Chần chờ một hồi, Trần Dung đi theo dòng người, hướng tới quảng trường.
Bên xe ngựa, Bình ẩu và Thượng tẩu đều ở đó. Bọn họ nhìn thấy Trần Dung đến gần, vội vàng vây quanh, hai mắt sáng ngời nhìn nàng.
Thượng
tẩu ha ha cười nói:
"Nữ lang, nữ lang có gặp được những người của Lang Gia Vương thị không? Có phải bọn họ cũng giống như Vương Thất lang, đều là thần tiên hay không?"
Bình ẩu ở một bên nhéo lão một cái,
hỏi: "Nữ lang, vừa rồi người ở trong yến tiệc có nhờ được người trong
Vương phủ hỗ trợ hay không? Bọn họ và chúng ta đều đến từ Bình thành,
dọc theo đường đi lại được người giúp đỡ. Cái gọi là họ hàng xa còn
không bằng hàng xóm gần, người có thể cầu Vương công khuyên nhủ tộc bá.
Tốt nhất là khiến Vương Ngũ lang đáp ứng cưới người đi.
"Trần Dung nghe đến đó, cười khổ, nàng lắc đầu, nói với Bình ẩu:"Ẩu, ngươi nghĩ quá mức đơn giản rồi."
Dứt lời, nàng lướt qua hai người, bước lên xe ngựa.
Sau khi Trần Dung lên xe ngựa, cũng không lập tức khởi hành.
Người đứng ở đây, luận về thân phận, có thể nói nàng là thấp nhất. Nàng cũng không muốn giành lối đi của người khác.
Qua nửa canh giờ, quảng trường không còn ai, xe ngựa của Trần Dung mới chậm rãi ra khỏi Vương phủ.
Lúc này, trên ngã tư đường của Nam Dương đã hoàn toàn tối đen. Chỉ có dưới
mái hiên của phủ đệ xa hoa thì còn treo đèn lồng đỏ sậm.
Vừa rồi xuất môn thì không sao, nhưng mới chỉ đi ra vài bước, trên bầu trời đột nhiên có mưa phùn.
Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, xuyên thấu qua rèm xe quay đầu nhìn Vương
phủ bao trùm trong màn mưa phùn kia. Đại môn Vương phủ mở rộng, bên
trong thấp thoáng tiếng người, hai bên đại môn treo tám chiếc đèn lồng
đang không ngừng lắc lư. Đèn đuốc đỏ sậm đưa qua đưa lại trong gió mưa
tạo nên một cảm giác tịch liêu.
Trần Dung chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!