Chương 42: Tâm sự

Vương Hoằng vừa vào điện, trong điện một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Dũ Chí từ xa nhìn thấy thì kéo chàng qua, kêu lên:

"Đến đây, tiểu tử Vương Hữu kia vừa rồi còn nói cái gì mà"Muốn chú trọng dưỡng sinh, trước

tiên phải thuận khí.

Còn bảo ta chỉ biết điềm đạm hư vô, không biết việc dưỡng sinh thật sự thì phải giống như nhóm tướng quân, có tức giận thì

phát tiết, có hận thù thì chém giết, có oán thì thốt ra, như vậy mới là

thuận theo thiên địa âm dương.

"Ta không cãi lại được với hắn, Thất lang đã đến rồi thì giúp ta một tay đi."

Vương Hoằng ha ha cười, nói:

"Được, biện giải với hắn ta đi."

Nghe thấy nhóm nhân sĩ nghị luận, một nữ lang Vương thị ngồi phía sau Trần

Dung nói với vẻ thỏa mãn:

"Ta đã nói Nam Dương khá bỉ lậu mà, ngay cả tiếng huyền cầm của nhóm trượng phụ cũng không thấy đâu. Lần này nếu không phải người Lang Gia Vương gia tới đây, hừ, ở nơi này còn không thể nghe thấy giọng nói của ẩn sĩ."

Lời của nàng ta vừa thốt ra,

một thiếu niên khác thoáng nhìn qua Nhiễm Mẫn, khẽ phụ họa:

"Có thất phu như Nhiễm tướng quân ở đây, Nam Dương còn có thể thế nào nữa?"

Trần Dung ngồi trong bình phong, bộ dạng phục tùng rũ mắt ôm tâm sự, nghe thấy mấy người này nói thì không khỏi lắc đầu.

Lúc này, tiếng chúng thiếu niên phía sau nghị luận càng thêm kịch liệt,

từng câu một nói ra đều rất khó nghe. Đa phần là một số thiếu niên đệ tử lại chuyển tháp ngồi vây quanh ở bên cạnh chúng danh sĩ, hứng thú nghe

bọn họ tranh luận.

Trần Dung có chút ngồi không yên, đẩy bình phong, đi ra ngoài.

Nàng theo sườn cửa điện đi tới chỗ đèn đuốc sáng trưng. Lúc này, rất ít

người bước ra bên ngoài. Dưới ánh trăng, nàng quay đầu liếc nhìn, cũng

chỉ có năm ba bóng người thưa thớt.

Trần Dung dọc theo con đường rải đá, chậm rãi đi về phía trước.

Nàng cúi đầu, nhìn cái bóng của mình dưới ánh trăng, vừa đi, vừa suy nghĩ.

Yến hội tối hôm nay đối với nàng mà nói có ý nghĩa phi phàm, hiện tại

yến hội sắp kết thúc, Trần Dung nhớ tới ngôn hành cử chỉ của mình, không biết vì sao lại có chút thất vọng.

Lúc này, đã đến cuối đường, ở phía trước là một hồ nhỏ lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.

Trần Dung đứng lại, ngẩng đầu xoay người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!