Lúc này, kẻ sĩ trung niên ngồi ở giữa đứng lên, hắn ta giơ chén rượu,
cười nói với mọi người:
"Trăng sáng như nước, gió thu se lạnh, lúc này đây chúng ta có thể thoát khỏi vó ngựa của người Hồ tìm được đường sống, thuận lợi tới thành Nam Dương, thật sự là vô vàn may mắn. Chư vị, vì may mắn của chúng ta, hãy uống cạn chén rượu này."
Dứt lời, hắn ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Mọi người ngồi trên yến tiệc đều giơ lên chén rượu, ngửa đầu uống.
Sau khi kẻ sĩ trung niên kia lại rót đầy chén, hai tay cầm lên, chuyển về
phía Nhiễm Mẫn, lớn tiếng nói:
"Nhiễm tướng quân, nếu không phải có ngài tương trợ, chúng ta vạn vạn lần không thể thoát khỏi ma chưởng của người Hồ. Ân đức của ngài, Vương thị ta suốt đời khó quên, xin cạn một ly!".
Nhiễm Mẫn đứng lên, y giơ chén rượu, khẽ lắc lắc với kẻ sĩ trung niên kia, thản nhiên nói:
"Nhiễm Mẫn cũng là binh sĩ người Hán, đây là điều nên làm."
Giọng nói của y vang lên, Vương Hoằng ở
bên cạnh cao giọng nói:
"Không, không chỉ như thế." chàng cũng đứng lên, nói với mọi người:
"Chư vị có biết, một ngày đó chúng ta gặp được đám người Hồ lần thứ hai là ai không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Vương Hoằng nói:
"Gã là Mộ Dung Khác! Thanh niên kia đeo mặt nạ, gã gọi là Mộ Dung Khác!" Chàng nói tới đây, trên mặt cũng lộ ra một chút thất vọng.
Bởi vì đệ tử sĩ tộc tụ tập dưới một mái nhà, khi nghe đến ba chữ Mộ Dung Khác, lại đồng thời lộ ra biểu tình ngơ ngẩn hồ đồ.
Vương
Hoằng thở dài một tiếng, nói:
"Tiên Ti Mộ Dung Khác, cũng không phải là người bình thường. Chư vị, một lần đó chúng ta có thể thoát khỏi vó ngựa của gã, tất cả đều là công lao của Nhiễm tướng quân."
Chàng quay đầu lại, đối mặt với Nhiễm Mẫn, đột nhiên cúi gập thắt lưng, thận trọng cung kính làm lễ!
Vương Hoằng là người thế nào?
Chàng thi lễ như vậy, trong đại điện đồng thời trở nên ồn ào.
Sau khi Vương Hoằng thi lễ xong, cất bước đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhiễm
Mẫn. Chàng cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, thở dài:
"Sĩ tộc như thế, thất phu như thế, chúng ta là người Tấn, đã không còn lại bao nhiêu trượng phu."
Vẻ mặt Nhiễm Mẫn trầm tĩnh, ánh mắt y thâm thúy, lẳng lặng nhìn chằm chằm rượu lay động trong chén, không trả lời.
Trong đại điện còn đang ồn ào, sau khi Vương Hoằng thận trọng thi lễ, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nhiễm Mẫn cuối cùng có thêm vài phần thận trọng
cùng kính ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!