Vương Hoằng về tới sân viện.
Vừa vào tháp, chàng lạnh lùng nói:
"Gọi hai thằng nhóc tới đây."
Vâng.
Một người hầu cung kính lên tiếng, xoay người rời đi.
Hẳn trở về rất nhanh, thúc thủ đứng một bên, lặng lẽ đánh giá Vương Hoằng,
rồi lúng ta lúng túng nói:
"Nhóm tiểu lang không chịu đến."
Vậy ư? Vương Hoằng thản nhiên hỏi: Vì sao?
Hạ nhân thành thật nói:
"Nhóm tiểu lang hỏi nô vì sao lang quân triệu hồi bọn họ, dùng khẩu khí ra sao. Nô đã kể lại theo tình hình thực tế. Nhóm tiểu lang nói bọn họ đường đường là nhi tử Lang Gia Vương Hoằng, làm sao có thể là thằng nhóc cho được? Việc này phải phân biệt cho rõ, bảo nô trở về xác nhận một lần nữa."
Vương Hoằng vươn tay xoa trán.
Một hồi lâu, chàng lạnh lùng nói:
"Không sai, cũng biết phản pháo rồi đây." Một câu
"Đường đường là nhi tử của Lang Gia Vương Hoằng, làm sao có thể là thằng nhóc cho được", rõ ràng chính là phản bác chàng, cũng đúng,
bọn nó mà là thằng nhóc, vậy Vương Hoằng mình sinh hạ bọn nó thì là gì?
Vương Hoằng lại ra lệnh:
"Ngươi nói cho bọn nó biết, không chịu đến cũng được thôi."
Chàng chỉ nói câu này rồi ngậm miệng.
Đợi nửa ngày mới thấy hạ nhân phản ứng lại, đáp: Vâng. Rồi hắn xoay người rời đi.
Lúc này, hắn rời đi không lâu, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ bên ngoài.
Người còn chưa tới gần, một giọng nói non nớt ủy khuất đã truyền đến:
"Vì sao phụ thân lại buồn bực?"
Nó hỏi là hạ nhân kia.
Giọng của hạ nhân truyền đến:
"Điều này thì nô cũng không biết."
Một đồng tử khác thầm oán:
"A Túc, đều là tại đệ, ta chỉ nói tới Vương Chức Nhi kia thôi, đệ lại nói, Tạ Ứng và mấy nữ lang khác đều giống nhau, các nàng đều thích đám cung nữ tỷ tỷ, không nỡ để bọn họ rời đi."
Lời này vừa thốt ra, giọng nói non nớt lúc trước lại vang lên:
"Phụ thân tức giận vì chuyện này sao?" Nó nói với giọng rất ủy khuất:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!