Dừng một chút, Trần Dung tiếp tục nói:
"Trần Dung chỉ là một phụ nhân, vẫn sẽ có chỗ cân nhắc không chu toàn. Việc người Hồ chặn đường ở sông Hoàng Hà, cũng chỉ là lời suy đoán. Trần Dung không dám dùng lời suy đoán này ảnh hưởng đến Vương công, chỉ muốn mỗi người đi một ngả, tìm kiếm con đường khác."
Nàng nói, nàng đối với suy đoán của mình cũng
không quá mức tin tưởng, cũng không dám dùng loại suy đoán này bắt buộc
mọi người thay đổi tuyến đường, chỉ là muốn tự tìm đường đi.
Vương công nhíu mày, sau khi trầm mặc, hắn lại đảo mắt nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoàng nhìn nàng một lúc, nói:
"A Dung cũng biết, các gia tộc đều phái hộ vệ tra xét bên đường không? Nếu thực sự có người Hồ, sao không có ai bẩm báo? Hay là, nàng chỉ là sau khi qua sông?"
Trần Dung gật đầu, nói:
"Tất nhiên là ở bờ bên kia."
Lần này, Vương Hoằng nhíu mày, chàng nói với mọi người xung quanh trái
phải:
"Phái ra mấy người qua sông trước, tìm tòi đến tột cùng."
Đây là ý chỉ chàng tiếp thu ý kiến của Trần Dung.
Nhưng mà, Trần Dung vẫn không hề vui vẻ, nàng lại nói:
"Dù cho bờ bên kia có người Hồ hay không, Trần Dung cũng không muốn qua sông, Vương công, Thất lang, thỉnh cho phép Trần Dung được tách đoàn."
Thái độ của Trần Dung thập phần kiên quyết.
Vương Trác trầm mặc.
Ở phía sau, Vương Ngũ lang cau mày, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần
Dung lộ ra sự non nớt kia xem xét một hồi, đứng lên chắp tay nói:
"A Dung cần gì nóng lòng rời đi? Thất lang đã phái người đi trước tra xét, vì sao không đợi một lúc?" Hắn nói tới đây, lại bổ sung:
"Nàng chỉ là một nữ nhi yếu ớt, bên người hộ vệ lại không nhiều lắm, nếu gặp đạo phỉ thì làm sao bây giờ?"
Vương Trác ở một bên gật đầu, nói:
"Đúng là như thế. A Dung, nếu con tin tưởng Vương bá của con, chớ có nói tới việc tự động rời đi nữa. Lui ra đi, lão phu còn muốn dùng cơm đây."
Vương Trác liên tục vẫy tay, ý là không muốn nói chuyện với Trần Dung nữa.
Trần Dung giật mình, nàng biết, nếu lúc này nàng còn cố ý muốn rời khỏi, thì đúng là không nể mặt người Vương gia.
Nàng khẽ mím môi, sau một lúc lâu mới hướng tới Vương Trác thi lễ, xoay người thối lui.
Lúc Trần Dung rời khỏi vài chục bước, đầu vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy Tôn Diễn đứng ở dưới hàng dương liễu, bóng dáng thẳng tắp như mũi kiếm.
Ngay lúc Trần Dung liếc về phía Tôn Diễn, thiếu niên này đã xoay người sang chỗ khác, đi nhanh trở về đội ngũ.
Trần Dung có tâm sự nặng nề, cũng không để ý đến hắn, cúi đầu về tới đoàn xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!