Chương 13: Tiếng đàn kinh diễm

Trần Dung không trả lời, nàng biết, xuất thân của mình quả thật rất thấp kém.

Có điều, vấn đề này thì có gì quan trọng? Ta đã được sống lại một lần nữa! Trần Dung nắm tay thành quyền, nói với Thượng tẩu:

"Tẩu, tiến lên phía trước một chút."

Đi lên trước, đó là xen lẫn vào đám thiếu niên cô nương này.

Khi xe ngựa của Trần Dung đến gần, vài thiếu niên quay đầu nhìn về phía

nàng. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt bọn họ đều trở nên ngẩn ngơ, si

ngốc.

Bộ dạng của Trần Dung vốn tinh xảo minh diễm. Sau khi trọng

sinh, trong vẻ ngây ngô xinh đẹp có thêm một phần thành thục, đây là sự

thành thục diễm lệ của một thiếu phụ, lại có vẻ non nớt phong tình của

một tiểu cô nương, khiến cho nàng đứng trong đám cô nương trở nên vô

cùng đặc biệt.

Một thiếu niên họ Dũ ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chăm chú, mở miệng hỏi:

"Đây là nữ lang nhà ai vậy?"

Không đợi Trần Dung mở miệng, Vương Ngũ lang cười nói:

"Nàng nữ nhi Trần thị ở Bình thành, tên là Dung."

Trần thị ở Bình thành?

Danh hào này vừa báo ra, ánh mắt chúng đệ tử Dũ thị

càng sáng ngời. Trần thị ở Bình thành, Trần thị chỉ thuộc về một chi hệ

nhỏ, nữ nhi nhà đó không được tính là cao quý. Nếu thân phận không cao,

nữ lang xinh đẹp trước mắt này, cho dù là bọn họ muốn cưới làm thê tử,

hoặc là nạp làm thiếp, đều không khó khăn lắm.

Dưới sự đánh giá của chúng đệ tử Dũ thị, thần sắc trên mặt Trần Dung từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước.

Nàng đi xuống xe ngựa, bước lên phía trước hai bước, ngẩng đầu, đôi mắt đen

láy như bầu trời đêm, nhìn về phía Vương thị Thất Lang Vương Hoằng đang

được nhóm cô nương vây quanh.

Vương Hoằng cũng đang nhìn về phía nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, mỹ nam tử hiếm thấy nở nụ cười, hàm răng tuyết trắng của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta hoa mắt.

Bất tri bất

giác, Trần Dung lại như lúc ban đầu gặp gỡ, hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!