Chương 4: (Vô Đề)

Ở làng, chuyện gì cũng không giấu được.

Hôn sự chưa thành đã trở thành đề tài bàn tán.

"Ngọc Phân chắc là điên rồi? Ai lại chịu nuôi con gái cô ta học đại học chứ."

"Dù là con ruột, cũng chưa chắc đã cho học lên trung học chứ đừng nói đại học."

"Đúng vậy, nhìn Bé Bê cũng không giống người học giỏi."

Bà nội cười nhạo:

"Được bà mai khen vài câu, tưởng mình thật sự có giá. Thêm vài năm nữa, già rồi không sinh được con, xem ai còn thèm."

Thật đáng buồn.

Ở nông thôn lúc đó, giá trị lớn nhất của phụ nữ là khả năng sinh sản.

Sau này cũng có người muốn lấy mẹ, nhưng nghe đến điều kiện phải nuôi tôi học đại học đều bỏ đi.

Lâu dần, dân làng bàn tán rằng:

"Chắc vì tính tình khó chịu nên không lấy được chồng, mới lấy con gái làm cớ."

Bà nội đắc ý:

"Cô ta chắc là không quên được Thanh Sơn, trên đời này làm gì có người nào tốt hơn Thanh Sơn nhà tôi?"

08

Mẹ không quan tâm đến những lời đó, bà tập trung dạy tôi học.

Năm mới đến gần, tiếng pháo nổ vang khắp nơi.

Tôi không tập trung học được, liên tục mắc lỗi.

Mẹ tức giận dùng cành trúc đánh mạnh vào mu bàn tay tôi.

Những năm đó, tôi sống dưới chính sách hà khắc của mẹ.

Bà rất bận rộn.

Đào măng, trồng khoai lang, trồng lạc, trồng ngô, hái chè, nuôi heo, nuôi gà, trồng lúa, gặt lúa, lên núi đào thảo dược bán tiền, v.v.

Nhà không có đàn ông, mẹ phải tự lo mọi việc trong ngoài.

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.

Bạn bè tôi đều ghen tỵ vì tôi không phải làm nhiều việc nhà.

Tôi lại ghen tỵ với họ vì sau giờ học có thể đi chơi khắp nơi, còn tôi luôn có bài tập không bao giờ hết.

Làm sai còn bị đánh.

Đại học đối với tôi khi còn nhỏ, là một lâu đài trên mây xa vời, là sứ mệnh mẹ ép lên vai tôi.

Tôi không thông minh, thành tích giữ được trong top 3 của lớp đều nhờ mẹ ép.

Để ép tôi học, mẹ làm nhiều việc khiến tôi không thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!