Tôi kinh ngạc không nói nên lời.
Mẹ tôi tính tình không tốt, nhưng rất sĩ diện.
Ngay cả khi biết bố tôi ngoại tình với phụ nữ thành phố và muốn ly hôn, bà cũng không phát điên như vậy.
Con d.a. o bị đầu bếp cướp mất, bà kéo tôi.
"Đi về, người ta ức h.i.ế. p đến mặt rồi, về nhà thôi!"
Không ăn nữa!
Tôi bị kéo đi, chỉ kịp nhặt hai miếng thịt kho mới lên bàn và nhét vào miệng.
Nóng đến tê lưỡi, nhưng tôi không nỡ nhổ ra.
Mẹ tôi vội ly hôn, chúng tôi không được chia nhiều tài sản.
Mùa đông ít rau ăn, tôi đã nhiều ngày liên tiếp ăn cơm trộn với dưa muối của mợ gửi.
Trên đường về, mẹ liên tục trách mắng tôi.
"Mày là ma đói đầu thai à?"
"Có mồm chỉ biết ăn, người ta nói mà không biết cãi lại à?"
Thấy tôi im lặng, bà lại véo miệng tôi.
Đau đến mức tôi kêu lên.
Miếng thịt trong miệng rơi xuống đất.
06
Lưỡi tê, thịt vẫn không ăn được.
Lúc đó, nỗi ấm ức dâng trào như thủy triều.
Tôi khóc oà lên.
Mẹ giơ tay định tát tôi:
"Khóc, khóc, khóc, mày còn mặt mũi nào khóc, nếu không phải tại mày, mẹ đã không phải ở lại đây."
Tôi nhắm mắt chờ đợi, nhưng không thấy tát vào mặt.
Lo sợ mở mắt ra, thấy tay mẹ vẫn giơ, khóe mắt đã ứa lệ.
Gặp ánh mắt tôi, bà lập tức quay đi.
Lau khô nước mắt, dùng tay vuốt lại mái tóc rối bù.
Rồi bình tĩnh nói:
"Sau này đời sống khó khăn hơn, khóc có ích gì, tiết kiệm sức lực đi."
Tối đó, bà Ngũ và thím ba đến.
Họ đến xin lỗi thay cho chú ba vì đã xúc phạm mẹ, đồng thời mang theo hai bát thức ăn thừa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!