Họ hỏi về cuộc sống ở thành phố, công việc ở nhà máy tre hàng ngày ra sao, và có tuyển người không.
Mẹ bình thản, nói chuyện lưu loát.
Khi nói về khó khăn trong công việc, mọi người cau mày.
Khi nói về sự nỗ lực tiến bộ của mình, ai cũng gật đầu.
Khi kể chuyện vui ở nhà máy, cả nhà cười vang.
Bố cũng lẫn trong đám người, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa say mê.
Ánh đèn 100 watt chiếu sáng nụ cười tự tin của mẹ, và cả mái tóc thưa thớt và bụng phệ của bố.
Đêm khuya, mọi người về hết.
Bố lảng vảng ngoài cửa, ấp úng:
"Ngọc Phân, em ở thành phố nửa năm, sao không tìm anh?"
Mẹ đẩy mạnh ông ta xuống bậc thềm, cười hỏi:
"Tìm một con ch. ó mà tôi không cần để làm gì?"
Bố tức giận:
"Mày là đàn bà độc mồm, đáng bị ế."
Lần này ông ta sai rồi.
Sáng hôm sau, mấy bà mai đến nhà.
Các đối tượng giới thiệu đều có điều kiện tốt.
Một người là giáo viên trung học ở thị trấn, ly hôn ba năm, con gái theo mẹ.
Một người khác có xưởng nấu rượu, vợ mất năm kia, có một con trai, sẵn sàng nhận nuôi tôi.
Một người lái máy xúc, thu nhập khá.
Nhiều người khuyên mẹ.
"Chọn một người vừa phải mà lấy đi."
"Giờ cố gắng sinh thêm đứa nữa, hai năm nữa không còn trẻ nữa đâu."
"Đúng đấy, phụ nữ phải có đàn ông dựa vào!"
Bố tôi lo lắng.
"Ông giáo đó gầy như que củi, ông chủ xưởng rượu hay uống say đánh người. Ông lái máy xúc thì lớn hơn em mười tuổi."
Đều không hợp!
20
Mẹ liếc nhìn bố: Vậy ai hợp?
"Ông hợp? Ông định bỏ Tiểu Phương, quay lại với tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!