(Văn án)
Sau khi mẹ ly hôn, bà trở thành người phụ nữ chua ngoa nhất trong làng.
Bà thường mắng tôi:
"Nếu không phải vì phải nuôi con, mẹ đã sớm tái hôn với người giàu rồi."
Người trong làng thì thầm bàn tán sau lưng:
"Không lấy được chồng thì lấy con gái ra làm cái cớ."
Bố tôi thì càng chế giễu:
"Với tính khí như pháo nổ của mẹ mày, lại còn không sinh được con trai, chỉ có những người đàn ông không cưới được vợ mới muốn lấy bà ta."
Sau này, thực sự có một ông chủ nhỏ muốn cưới mẹ tôi.
Bố tôi lại hối hận:
"Ngọc Phân, chúng ta tái hôn đi, cả gia đình cùng sống tốt với nhau."
01
Lúc bảy tuổi, bố tôi cặp với một người phụ nữ trong thành phố.
Mẹ phát hiện ra và muốn ly hôn.
Hai bên gia đình ngồi lại với nhau để thương lượng.
Bà nội ước gì có thể đánh trống khua chiêng ăn mừng:
"Coi như mày có tự trọng, bao nhiêu năm không sinh được con trai, sớm nên cút khỏi nhà tao rồi."
"Nhưng không thể mang Bé Bê đi được."
Bố tôi cuống lên:
"Mang đi để làm gì? Tiểu Phương không giúp nuôi đâu."
Tiểu Phương chính là người phụ nữ thành phố đó.
Bà nội trợn mắt nhìn bố:
"Mày biết cái gì, nuôi một đứa con gái tốn bao nhiêu tiền? Đến lúc nó tốt nghiệp trung học thì có thể đi làm, kết hôn còn có thể lấy được một khoản tiền cưới, mày không lỗ đâu."
Cô của tôi thì khẽ khuyên mẹ:
"Không mang con đi là tốt nhất, chị tái hôn cũng dễ dàng hơn. Chị chưa tới ba mươi, còn sợ không lấy được người tốt sao?"
Mẹ lạnh lùng đáp:
"Dựa vào gì mà con của tôi sinh ra, cuối cùng lại để họ lấy tiền cưới?"
"Lợi ích đó tôi không được hưởng sao?"
"Nếu không để Bé Bê đi theo tôi, tôi sẽ không ký giấy ly hôn, anh cũng đừng hòng cưới được người phụ nữ kia. Xem ai kiên nhẫn hơn."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!