Chương 2: (Vô Đề)

Nghe có vẻ bênh vực, nhưng thực chất là đang đổ thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, sắc mặt ba sa sầm, đập mạnh xuống bàn:

"Dù sao ngày mai con cũng phải đến trung tâm học thêm!"

---

Hôm sau là thứ bảy.

Ba phải tăng ca.

Trước đây, tôi luôn trách ba không giữ lời.

Nhưng giờ thấy ông vội vã đi làm đến mức không kịp ăn sáng, tôi chỉ cảm thấy mắt cay cay.

Ba vừa đi, mẹ kế đã đẩy cửa phòng tôi, sắc mặt khó coi:

"Tối qua vì con mà dì bị ba con mắng thê thảm."

Bà ta rút ra một tấm thẻ ngân hàng, giọng nhẹ nhàng:

"Đây là chút tiền tiết kiệm riêng của dì. Nếu con thật sự muốn theo đuổi ước mơ, dì có thể giúp."

"Nhưng làm gì thì làm, cũng phải khéo léo một chút. Đừng có kéo dì xuống nước nữa."

Tưởng Chiêu cũng bước vào, hớn hở nói:

"Để tớ giúp cậu thu dọn hành lý. Không nhanh thì không kịp chuyến tàu đâu."

Hai mẹ con họ, nôn nóng đến mức này chỉ để đuổi tôi đi.

Kiếp trước cũng vậy.

Tôi rời xa ba.

Thế giới rộng lớn, tính tình tôi bướng bỉnh, mà ba cũng chẳng phải người mềm lòng.

Bị mẹ kế và Tưởng Chiêu châm ngòi ly gián, hiểu lầm cứ chồng chất, không thể nào giải thích được.

Giữa tôi và ba, từ đó như nước với lửa.

Tưởng Chiêu nhanh tay nhét quần áo vào túi.

Tôi thẳng chân đá sang một bên:

"Không cần dọn, tôi không đi."

Mẹ kế và Tưởng Chiêu đều sững sờ.

Tưởng Chiêu liếc nhìn tôi, giọng đầy ẩn ý:

"Chẳng phải cậu nói muốn đứng bên cạnh thần tượng sao? Muốn cùng anh ấy đứng chung một sân khấu mà?"

Đúng vậy.

Nhưng sau này, thần tượng của tôi sụp đổ.

Sự nghiệp tan tành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!